Chương 15.1: Yêu cầu đối với cơm mềm cao như vậy

Liễu Ứng Cừ gần đây đã bị Lưu phu tử bức muốn chết, buộc hắn lúc nào cũng phải học tập. Hắn ngồi trên bãi cỏ, cắn một rễ cỏ, ngồi trên bãi cỏ đọc sách.

Buổi trưa yên tĩnh, đột nhiên truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, Liễu Ứng Cừ ngẩng đầu lên nhìn thấy một người ngọc thụ lâm phong chính là nhân vật chính công Cố Hoán Sùng

(Ngọc thụ lâm phong: người đàn ông có dáng dấp thanh cao; ý chí sắt đá.)

Bên cạnh hắn còn có một ca nhi mặc y phục màu tím, mang khăn che mặt, dáng người mảnh khảnh, nói giọng nhỏ nhẹ ở Giang Nam.

“Cố sư huynh, đây là điểm tâm ta làm, nhiều quá, ngươi giúp ta ăn một ít.” Diệp Lư cười nói.

“Diệp sư đệ, ta không đói bụng, ngươi đưa cho những người khác đi.” Cố Hoán Sùng cự tuyệt Diệp Lư.

Diệp Lư tuy rằng lớn lên xinh đẹp, tính tình dịu dàng, nhưng trong lòng Cố Hoán Sùng đã có Bạch Chỉ, hắn không muốn quá thân cận với Diệp Lư, nhưng thân phận của Diệp Lư khó giải quyết, hắn cũng không thể nhiều lần cự tuyệt quá đáng, làm Diệp Lư thương tâm.

Liễu Ứng Cừ quyết định đợi bọn họ nói chuyện xong rồi mới cầm cuốn sách bước ra khỏi bãi cỏ.

Cố Hoán Sùng cuối cùng cũng nhận lấy điểm tâm của Diệp Lư, Diệp Lư mặt mày hớn hở đi theo Cố Hoán Sùng ra khỏi bãi cỏ, không nhận ra đằng sau bãi cỏ còn có một người khác.

Có người đi ngang qua Liễu Ứng Cừ.

“Chính là hắn, hắn chính là đệ tử thân cận của Lưu phu tử.”

“Thành tích học tập của hắn thấp như vậy, Lưu phu tử vì dạy dỗ hắn mới thu hắn làm đệ tử thân cận, thật là một tên gia hỏa may mắn!”

Liễu Ứng Cừ âm thầm nghiến răng, chết tiệt!

Liễu Ứng Cừ trong lòng nghĩ đến Lưu phu tử, cảm thấy vô cùng đau đớn, còn muốn hắn chút nữa đến phòng làm việc Lưu phu tử để tìm hắn.

Khi đến trước cửa phòng Lưu phu tử, Liễu Ứng Cừ nở nụ cười tươi trên gương mặt rồi gõ cửa phòng Lưu phu tử: “Phu tử, ta đến rồi.”

“Tiến vào đi.” Lưu phu tử đặt sách xuống.

“Ngươi đã đọc hết sách ta giao cho ngươi rồi sao?” Lưu phu tử hỏi, hắn vẫn là coi trọng Liễu Ứng Cừ, thể hiện sự coi trọng của mình bằng cách giao cho Liễu Ứng Cừ rất nhiều bài tập về nhà, khiến cho Liễu Ứng Cừ suốt ngày khổ sở muốn chết.

Liễu Ứng Cừ hành lễ đáp: “Hồi phu tử, ta đã đọc xong rồi.”

Lưu phu tử: “Vậy để ta kiểm tra ngươi thử, đọc thuộc lòng chương thứ hai của cuốn 《 Trị Quốc Thiên 》(Việc trị nước).”

Liễu Ứng Cừ đọc rất trôi chảy, trong mắt Lưu phu tử hiện lên một tia kinh ngạc: “Đem 《 Thông Tục Thiên 》đọc toàn bộ từ trên xuống dưới.”

Liễu Ứng Cừ lại một lần nữa đọc một cách trôi chảy.

Lưu phu tử suy nghĩ một chút, lại nói một câu điên cuồng: “Trang 350, dòng thứ ba.”

Liễu Ứng Cừ ho nhẹ một tiếng, phong thái anh tuấn xuất chúng vượt ra ngoài thế tục, thanh âm trầm thấp, nói ra chính xác đáp án.

Lưu phu tử vô thức nghiêng người về phía trước, trong lòng nóng lên như lửa đốt, hắn thực không ngờ Liễu Ứng Cừ thật sự là bảo bối, nếu có thể dạy dỗ tốt Liễu Ứng Cừ, có lẽ hắn sẽ trở nên nổi danh khắp thiên hạ, trở thành một lão sư đứng đầu trong danh sách kỳ thi khoa cử.

Trạng Nguyên lang, Bảng Nhãn, Thám Hoa hắn trước mắt còn không dám nghĩ.

“Ngươi còn có thể thuộc lòng cái gì nữa không?” Lưu phu tử trong lòng đã sớm rất vui mừng khôn xiết, hắn đang tưởng tượng tới những ngày tốt đẹp sau khi xuất sư của Liễu Ứng Cừ, nói: “Đọc thuộc làu nhiều như vậy cũng mệt rồi, uống nhiều nước một chút đi.”

Liễu Ứng Cừ lắc đầu, hắn chỉ nhớ tương đối rõ ràng nửa đầu cuốn sách.

“Ngươi quá kém, người của học viện Nam Lộ đối thủ cũ của chúng ta trong một thời gian dài như vậy đã học thuộc lòng cuốn sách này, đem toàn bộ cuốn sách thuộc làu làu như cháo.” Lưu phu tử lắc đầu, một bộ dạng như thể hận sắt nhưng lại không thể biến nó thành thép.

Liễu Ứng Cừ bưng ly nước Lưu phu tử đưa qua, còn chưa kịp uống đã bị dọa cho sợ hãi. Có phải tất cả các thư sinh thời cổ đại đều đọc sách thuộc làu làu như vậy không? Hắn có chút nghi ngờ về nhân sinh.

Lưu phu tử sắc mặt âm trầm nói: “Trở về tiếp tục đọc thuộc sách đi, ngươi quả thực là một cái học trò ngu ngốc.”

Liễu Ứng Cừ không tin: “Phu tử, học viện Nam Lộ lợi hại như vậy sao?"

“Ngươi so với năng lực trí nhớ của bọn họ chỉ có thể coi là...” Lưu phu tử nói: “Thứ nhất từ dưới đếm lên.”

Liễu Ứng Cừ: “!!!”

Liễu Ứng Cừ bước ra khỏi phòng làm việc của Lưu phu tử, hắn còn nghe thấy Lưu phu tử giận dữ đập bàn, trong lòng Liễu Ứng Cừ run lên, nhanh chóng rời khỏi đây, hắn sợ đi chậm sẽ bị lão phu tử đánh luôn người.

Liễu Ứng Cừ tuy đang đi đường nhưng trong đầu lại khá rối loạn, bắt đầu suy nghĩ lung tung, cảm thấy có chút thất vọng.

Hắn cứ tưởng mình như thế này đã làm tốt rồi, không nghĩ tới chỉ có thể xếp đầu tiên từ dưới đếm lên. Hắn chỉ là muốn thi đậu một cái tú tài mà thôi, như thế nào lại khó đến thế.

Liễu Ứng Cừ ủ rũ chán nản bước đi trên đường.

Một thư sinh đang nói chuyện: “Cố Hoán Sùng thật là lợi hại nha, thật không hổ là người lợi hại nhất trong học viện của chúng ta.”

“Hắn còn đại biểu học viện chúng ta đến học viện Nam Lộ ở lại vài ngày.”

“Lần này Giải Nguyên có thể là Cố Hoán Sùng hay không, ta cảm thấy rất có khả năng.”

“Trong học viện của chúng ta, Miêu phu tử cùng Lưu phu tử không đối đầu nhau, nếu không lần này Lưu phu tử có lẽ sẽ bại trận.”

Bên này, Liễu Ứng Cừ bị đả kích đến mức nghi ngờ nhân sinh, trong khi đó Thẩm Thanh Ngô đang chuẩn bị đi thăm tình lang.

Tưởng La La yếu ớt nói: “Công tử, người không sợ lão gia sao?”

Thẩm Thanh Ngô tự tin nói: “Ta sẽ không bại lộ.”

Thẩm Thanh Ngô vui vẻ thay y phục, chọn tới chọn lui mất hai canh giờ, để tránh bị nghi ngờ, hắn vẫn nên mang một tấm lụa mỏng, đem khuôn mặt che khuất lại, chỉ để lộ một đôi mắt đen láy.

“Những thứ ta mua cho Liễu lang, ngươi có mang theo không?” Thẩm Thanh Ngô nhớ ra và hỏi trước khi lên đường.

“Vịt quay, đồ ăn vặt, sách vở, năm lượng bạc đều ở đây.”

Lần này Thẩm Thanh Ngô thông minh ra hẳn, hắn đưa cho Liễu Ứng Cừ một số thứ khác, số bạc cũng đưa ít hơn rất nhiều, lần này Liễu Ứng Cừ hẳn là sẽ nhận lấy.

“Ngươi đừng đi theo ta, ngươi ở nhà yểm hộ cho ta.” Thẩm Thanh Ngô dặn dò nói.

--

Ps: Trước mình dùng từ thư viện, sang chương này mình đổi thành học viện mn.