Chương 14.2: Trâm cài tóc

Liễu Ứng Cừ lắc đầu, nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Minh cùng Cổ Chiến trong đám người.

Sau khi cơm nước bữa trưa xong, lúc ra khỏi nhà ăn, Liễu Ứng Cừ nghe Tiêu Minh nói: “Có một nơi trên núi phía sau thư viện, có rất nhiều đom đóm, hiện tại thời gian này cũng vừa lúc, ban đêm có thể nhìn thấy chúng.”

Trong trường học thời cổ đại cũng phân công trực dọn dẹp quét tước, đêm nay tới lượt Liễu Ứng Cừ được phân công dọn dẹp quét tước nên phải ở lại, những người khác đều đã rời đi hết.

Tôn Kiệt hiếm khi gặp, hôm nay cũng ở lại, Liễu Ứng Cừ có chút sợ hãi, giả vờ bình tĩnh quét rác, chỉ có âm thanh quét dọn sàn sạt trong lớp học, sau khi Liễu Ứng Cừ quét xong, toàn thân ướt đầy mồ hôi.

Tôn Kiệt đứng ở trước mặt Liễu Ứng Cừ, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, hai mắt dường như lồi ra ngoài.

“Ngươi có sao không?” Liễu Ứng Cừ nhẹ nhàng hỏi, nắm chặt cây chổi trong tay.

“Ta xin lỗi vì trước đây ta đã nói những điều không hay về Thẩm Thanh Ngô.” Nói xong, Tôn Kiệt như không chịu nổi liền bỏ chạy.

Liễu Ứng Cừ: “???”

Vậy thì ngươi nên xin lỗi Thẩm Thanh Ngô, tại sao ngươi lại xin lỗi hắn? Liễu Ứng Cừ buông chổi xuống, khóe môi hắn đột nhiên nhếch lên, không lẽ Thẩm Thanh Ngô đã giáo huấn hắn một bài học.

Thẩm Thanh Ngô không biết trong thư viện xảy ra chuyện này, Liễu Ứng Cừ bật cười, Thẩm Thanh Ngô nào có lợi hại như vậy.

Sau khi trở về ký túc xá, Liễu Ứng Cừ lấy chiếc ngà voi ra mài giũa, sau đó theo hình mẫu mình đã vẽ khua tay múa chân một chút.

Thẩm Thanh Ngô đi theo Thẩm phụ thương lượng chuyện làm ăn, dù sao trong nhà cũng chỉ có một người con là Thẩm Thanh Ngô, tương lai gia nghiệp của gia đình Thẩm phụ cũng muốn giao cho Thẩm Thanh Ngô.

“Thanh Ngô đã lớn như vậy rồi, còn chưa có gả chồng.” Thương nhân bụng phệ nói.

Thẩm phụ: “Bị ta nuông chiều đến hư, thậm chí còn chưa có cảm tình với ai.”

“Ta có một đứa cháu trai ở xa vẫn chưa có chính thất, Thanh Ngô gả qua đó chính là chính thất, về sau hai nhà đều là thông gia.”

Thẩm Thanh Ngô đã quen với việc này, luôn có người quan tâm đến cuộc hôn nhân của hắn. Hắn cười nói: “Đối với phu quân của mình, ta có một số yêu cầu.”

Trong lòng Thẩm phụ dâng lên một loại dự cảm không lành.

Thương nhân uống rượu đến choáng váng: “Đó là gì?”

“Trước hết, phải giữ mình sạch sẽ, chỉ có mỗi mình ta thôi, nếu không sẽ thực bẩn, có thể nói chuyện nhưng không được chọc giận ta, dáng người cùng diện mạo phải là một trong những người đẹp nhất trong đám đông, còn phải có công danh.”

Thương nhân có chút tỉnh rượu: “Ngươi là nói tú tài?”

Nhìn thấy ánh mắt của thương nhân, hắn nâng cằm nói: “Yêu cầu cũng không cao, chỉ cần Thám Hoa là đủ.”

Ly rượu trong tay thương nhân rơi xuống đất, miệng há hốc.

Cháu trai kia của hắn nếu lấy một người thì không phù hợp, không những vậy so với yêu cầu của Thẩm Thanh Ngô cũng khó mà đạt, hắn nhịn không được hỏi Thẩm phụ: “Yêu cầu của Thanh Ngô có quá cao không?”

Thẩm Thanh Ngô giành nói: “Không cao, yêu cầu của cha ta còn cao hơn.”

Thương nhân thở dài một hơi.

Thẩm phụ: “…” Tại sao hắn lại muốn Thẩm Thanh Ngô nói chuyện chứ.

Thẩm Thanh Ngô tinh thần sảng khoái bước ra khỏi tửu lâu, hắn không hề bị ảnh hưởng gì, không ngừng ghé thăm các cửa hàng mới, gần đây y phục mới ra mắt, Thẩm Thanh Ngô lại thích mặc y phục mới.

Lúc Thẩm Thanh Ngô đang trả tiền, liếc mắt nhìn thấy bên kia có bán y phục nam tử, hắn không tự chủ được mà đi tới xem, Liễu lang không lấy bạc của hắn, nếu mua y phục chắc chắn phải nhận.

Thẩm Thanh Ngô ho nhẹ một tiếng: “Ta muốn xem thử.”

Ánh mắt nghi ngờ của Tưởng La La rơi vào trên người Thẩm Thanh Ngô.

Hắn bịt tai từ chối nghe lời nói của công tử nhà mình: “Ta là đang mua y phục cho cha.”

Chủ tiệm thích những vị khách hàng sảng khoái trả tiền như Thẩm Thanh Ngô, chủ tiệm mỉm cười hỏi: “Số đo của Thẩm lão gia là bao nhiêu?”

Thẩm Thanh Ngô có chút bế tắc, hắn làm sao biết được chuyện này, cha hắn đã tăng cân ở tuổi trung niên, vòng eo ngày càng lớn, hoàn toàn không còn bộ dáng của thương nhân đẹp trai đến từ huyện Thanh Thủy trước đây.

Nghĩ đến dáng người của Liễu Ứng Cừ, đầu óc Thẩm Thanh Ngô trống rỗng, mặt đỏ bừng. Trong đầu hắn chỉ hiện lên khuôn mặt của Liễu Ứng Cừ, tuy rằng cũng có chút chú ý dáng người, hắn, hắn chắc hẳn là thực khỏe đẹp.

“Ta muốn đi hỏi một chút, ngày khác lại đến mua.” Vành tai của Thẩm Thanh Ngô đỏ bừng, chạy trối chết.

Trước kia Liễu Ứng Cừ còn viết thư cho hắn, nhưng hiện tại lại không viết thư cho hắn nữa, trong lòng Thẩm Thanh Ngô cảm thấy có chút tức giận, hắn cũng không thể đi đến thư viện, lần đó cùng Liễu Ứng Cừ đi dạo một đoạn, liền bị Thẩm phụ mắng cho một trận.

Hắn muốn hung hăng khiển trách Liễu Ứng Cừ một trận, rồi yêu cầu hắn đo dáng người.

Hôm nay Liễu Ứng Cừ lại được yêu cầu trả lời câu hỏi, lần này hắn đã quen thuộc với quy trình, lần nào cũng trả lời chính xác, thỉnh thoảng, dù không có đáp án nhưng hắn vẫn có thể trả lời ngay tại chỗ bằng cách nhìn vào câu hỏi, Hạ Nguyên nhìn thấy mà ngây người.

Người này một giây trước đang ngáp ngắn ngáp dài, giây tiếp theo đã đứng dậy nói ra câu trả lời chính xác, hơn nữa, hắn lại ghi chép quá ít, làm sao mà đầu óc hắn có thể nhớ được?

Gần đây Liễu Ứng Cừ ở lớp Đinh đã có chút nổi tiếng, dù sao thì hắn cũng được Lưu phu tử nhận làm đệ tử thân cận, nhưng sau khi nghe được lý do, những người ở lớp Đinh cũng thả lỏng cảnh giác, ngay cả những người khác ở lớp nhìn thấy bộ dạng của Liễu Ứng Cừ cũng cười nhạo hắn.

“Liễu Ứng Cừ, chữ viết của ngươi rất đẹp.” Hạ Nguyên đã sớm nhận ra chữ viết của Liễu Ứng Cừ hoàn toàn khác so với chữ viết của bọn họ, có phong cách riêng, không đều đặn như bọn họ, nhưng nhìn rất phóng khoáng.

Liễu Ứng Cừ cười nói: “Muốn học à?”

“Điều quan trọng nhất bây giờ là chuẩn bị cho kỳ thi khảo hoạch.” Hạ Nguyên không chắc chắn lắm: “Tân hoàng mới lên nắm quyền, đang cần bổ sung gấp các vị trí quan chức, nếu lần này có thể trúng cử, tiền đồ cũng sẽ sẽ tốt hơn nhiều.”

“Còn có thể làm rạng rỡ tổ tông, sau khi trúng cử cũng có thể cưới được một người vợ tốt.” Hạ Nguyên xấu hổ nói.

Liễu Ứng Cừ dần dần hòa nhập vào thời cổ đại, sáng sớm dậy đọc sách, buổi trưa tiếp tục đọc sách, buổi tối cũng đọc, suốt ngày đều đọc sách, đọc đến mức Liễu Ứng Cừ muốn nôn mửa.

Buổi tối, việc chép kinh Phật, mài ngà voi trở thành thú vui của hắn, rốt cuộc hắn cũng mài nhẵn nhụi chiếc ngà voi thành một cây trâm cài tóc, hắn đem những cánh hoa hái ở sau núi nghiền thành nước hoa, ngâm cây trâm vào trong nước hoa, lại đem bột huỳnh quang rắc lên trên, ngà voi ôn nhuận cùng nhẵn mịn, có cảm giác như lúc chạm vào một loại ngọc, mang theo hương thơm nhàn nhạt.

“Ngươi rốt cuộc cũng làm xong? Một cây trâm.” Tiêu Minh hơi ngạc nhiên khi bước ra khỏi phòng tắm, trong khoảng thời gian này, Liễu Ứng Cừ đều mài ngà voi, hắn không ngờ Liễu Ứng Cừ có thể làm ra một cây trâm, hơn nữa làm rất cẩn thận, mài giũa, đánh bóng ngà voi là một việc cực kỳ tỉ mỉ, chứ đừng nói đến việc ra sau núi hái hoa nghiền thành nước hoa, buổi tối lại đi sau núi tìm bột huỳnh quang.

“Cái này đối với ngươi cũng quá khó đi.” Tiêu Minh cho rằng việc mua một cây trâm sẽ dễ dàng hơn.

“Không khó chỉ cần có quyết tâm.” Liễu Ứng Cừ trả lời.

Rốt cuộc, việc sử dụng bạc khó khăn hơn.

Hắn muốn ăn cơm mềm, không muốn đọc sách nữa.