Chương 14.1: Trâm cài tóc

Liễu Ứng Cừ chán nản trở về ký túc xá của mình, Lưu phu tử đã cho hắn biết thành tích của mình, nằm trong số 30 người trong lớp, điều duy nhất mà Lưu phu tử không chắc chắn là câu hỏi bàn luận cuối cùng.

Liễu Ứng Cừ không vui vẻ lắm khi nhặt được một sư phụ mà chẳng được gì. Hắn không có tham vọng lớn lao, chỉ muốn làm tú tài. Nghĩ đến việc Lưu phu tử nổi danh nghiêm khắc, Liễu Ứng Cừ lại cảm thấy đau lòng.

“Ứng Cừ, ngươi thế nào rồi?” Tiêu Minh ngẩng đầu khỏi cuốn sách nói: “Lưu phu tử đã nói gì với ngươi?”

“Để ta quay về tự suy ngẫm thật kỹ, viết thêm 10.000 chữ suy ngẫm.” Liễu Ứng Cừ thu dọn đồ đạc, ngón tay hắn dừng lại một chút, từ trong túi lấy ra một ít ngà voi. Có voi chiến ở vương quốc nhà Thanh, đôi khi có thể nhặt được ngà voi khi dọn dẹp trên chiến trường, nhưng chúng bị gãy và bị nhỏ vụn.

Sau khi bán thảo dược, có một cửa hàng vật phẩm trang sức trên phố thảo dược, Liễu Ứng Cừ không biết lý do gì mà dừng lại trước cửa hàng, hắn đi tới một số quầy nhỏ mua một ít ngà voi.

“Ngươi mua ngà voi làm cái gì?” Tiêu Minh ánh mắt sắc bén nhìn, nghi hoặc hỏi.

Liễu Ứng Cừ cười nói: “Muốn mua thì mua thôi.”

Hắn đặt những cuốn sách lên đầu tiên rồi bắt đầu xem xét chiếc ngà voi trong tay mình, đúng như dự đoán, có thể mài giũa thành một cây trâm cài tóc như hắn đã quan sát trước đó.

Hắn lấy dụng cụ mua được từ trong túi ra và bắt đầu mài ngà voi.

Nếu mỗi ngày mài giũa một chút thì sẽ hoàn thành nhanh chóng. Mặc dù tính tình Liễu Ứng Cừ có chút lười biếng nhưng trong công việc hắn rất nghiêm túc.

Khi bọn Tiêu Minh đến lớp, quả nhiên có mấy tên công tử ăn chơi trác táng không có tới lớp, phỏng chừng là đang say chết ở Ôn Nhu Hương.

“Bên trong Ôn Nhu Hương nào có tiểu sư đệ ôn nhu.” Một thư sinh nào đó nói.

Diệp Lư là ca nhi trong nhà Diệp viện trưởng, có vẻ ngoài dịu dàng, vòng eo thon thả, giọng nói nhẹ nhàng, ăn nói khéo léo, còn có thể xuất khẩu thành thơ, nếu cưới được hắn, bản thân có thể đi theo con đường của viện trưởng, đồng thời có thể nhận được sự giúp đỡ từ người vợ yêu quý cùng cha mẹ vợ, đồng thời trên con đường làm quan có thể thăng tiến lên một tầm cao hơn.

Đây là người tình trong mộng của nhiều thư sinh.

Nhưng Diệp Lư có tiêu chuẩn cực kỳ cao, trước mắt hắn vẫn chưa thể hiện hảo cảm với ai, đối xử với mọi người đều là lạnh nhạt, thờ ơ.

Nguyên chủ cũng muốn quyến rũ hắn, nhưng Diệp Lư lại giả ngu giả ngơ, sau khi nguyên chủ cùng Thẩm Thanh Ngô thiết lập mối quan hệ, ý nghĩ của nguyên chủ đối với Diệp Lư cũng dần dần phai nhạt.

“Ngũ Sinh, sau giờ học nói Liễu Ứng Cừ đến phòng làm việc tìm ta.” Lưu phu tử nói.

Liễu Ứng Cừ không muốn đi lắm, nhưng hắn đứng dậy không chút miễn cưỡng, với vẻ lãng mạn và vô tư, cộng với khuôn mặt tuấn tú đó khiến những ánh mắt tò mò có chút choáng váng.

“Liễu Ứng Cừ, chúng ta cùng đi đi.” Ngũ Sinh cũng có chút nghi hoặc về việc Lưu phu tử cho gọi Liễu Ứng Cừ, nhưng vẫn nói chuyện với Liễu Ứng Cừ một cách thân thiện.

“Được.” Liễu Ứng Cừ trả lời.

Hai người cùng nhau đi đến phòng làm việc của Lưu phu tử, Lưu phu tử chuẩn bị hai cuốn sách: “Các ngươi mỗi người lấy một cuốn, đọc xong sau đó viết đoạn văn bày tỏ cảm nghĩ của mình rồi đưa cho ta.”

“Vâng, thưa phu tử.” Hai người đồng thanh đáp.

“Ta đã thu Liễu Ứng Cừ làm đệ tử thân cận. Ngũ Sinh, đây là tiểu sư đệ của ngươi, thân là đại sư huynh, ngươi nhất định phải chiếu cố tốt sư đệ của mình.”

“Vâng, phu tử.” Ngũ Sinh lên tiếng đáp lại, mặc dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nhưng đối với lời của Lưu phu tử, hắn vẫn luôn nghe theo.

Sau khi hai người rời đi, Lưu phu tử nghĩ tới biểu tình của Liễu Ứng Cừ liền mắng: “Tiểu tử thúi.” Sau khi chửi xong, hắn lại đột nhiên cười lớn ha ha.

“Sư đệ, nếu có việc gì cần thì có thể tới tìm ta, phòng ký túc xá của ta nằm ở cuối cùng trên tầng ba.” Ngũ Sinh vỗ vỗ vai Liễu Ứng Cừ: “Có thể giúp được, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”

“Đa tạ, đại sư huynh.” Liễu Ứng Cừ có chút bế tắc.

Ngũ Sinh thấy trạng thái của Liễu Ứng Cừ có gì đó không đúng, nhưng lại cho rằng Liễu Ứng Cừ vui mừng đến choáng váng vì bản thân may mắn có được một người thầy nghiêm khắc như Lưu phu tử.

Liễu Ứng Cừ trở lại lớp học, nằm dài trên bàn một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, mở cuốn vở ghi chép ra. Có người đi ngang qua hắn, vô tình nhìn thấy những ghi chép trong cuốn vở của Liễu Ứng Cừ.

Đôi mắt hắn mở to.

Không phải là những ghi chép của Liễu Ứng Cừ quá đầy đủ hay quá hay mà là chúng quá ngắn gọn, đáng lẽ phải viết dày đặc chi chít, ngược lại chữ xuất hiện trong cuốn vở ghi chép của Liễu Ứng Cừ lại cực kỳ thưa thớt.

Hắn nhịn không được hỏi: “Liễu Ứng Cừ, ngươi ghi chép ít như vậy, sau này xem lại sẽ làm thế nào?”

Liễu Ứng Cừ chỉ vào một dòng chữ: “Ta chỉ tóm tắt quy luật của chúng, sau đó khi nào cần thì có thể l*иg vào sử dụng.”

Những quy luật gì? Những gì để l*иg lên nó? Tại sao hắn nghe không hiểu?

Hạ Nguyên cũng đi lên: “Ngươi nói cái nào?”

Liễu Ứng Cừ chỉ vào dòng đó và nói lại.

Hạ Nguyên: “???”

“Ngươi xem thử ngươi có thể tìm ra những điểm chung giữa chúng và sau đó chiết lọc chúng ... Ngươi có hiểu không?” Liễu Ứng Cừ hỏi với vẻ mặt đầy mong chờ.

Vẻ mặt Hạ Nguyên cùng những học trò khác đều không hiểu: “???”

“Liễu Ứng Cừ, ngươi đừng làm những chuyện hoa hòe hoa sói này, tốt hơn vẫn nên ghi chép nhiều một chút, tới lúc khảo thí muốn khóc cũng không có chỗ nào để khóc.” Có người khuyên nói.

Liễu Ứng Cừ chỉ có thể làm một bộ câu hỏi từ các kỳ khoa cử trước đó để bình tĩnh lại tâm trạng.

“Ta tìm Ngũ Sinh mượn vở của hắn chép lại, hắn ghi chép cũng khá rõ ràng, đầy đủ.”

“Ta tìm Cố Hoán Sùng lớp Giáp mượn vở ghi chép của hắn.”

Cố Hoán Sùng từ lúc vào thư viện học tới nay đều là học trò ưu tú nhất, không chỉ có Miêu phu tử coi trọng, hắn còn được các phu tử khác coi trọng, thậm chí cả viện trưởng cũng đánh giá cao.

Những người trong lớp Đinh đột nhiên khựng lại, sau đó liền nhào lên phía trước: “Đưa cho ta! Ta chép trước!”