Chương 13.2

Liễu Ứng Cừ lại vẽ ra giấy mấy loại thảo dược thông thường: “Vân Nguyện, lúc nào ngươi có thời gian rãnh thì ra sau núi hái những loại thảo dược này, có thể vào trấn Thanh Bình bán lấy chút tiền.”

Hôm nay Liễu Ứng Cừ sẽ lên lại huyện thành để học tập, sau khi dặn dò Liễu Vân Nguyện xong, hắn vào phòng đọc sách, hôm qua hắn ra đồng thì thấy việc thoát nước và tưới tiêu thực sự là một vấn đề, hắn nghĩ ngay đến bánh xe nước làm bằng tre, tương tự như một bánh xe đang lăn, nó có thể sử dụng nước uống từ thượng nguồn để quay bánh xe nước và tự động nâng nước lên để tưới cho các cánh đồng, ở phía nam của Đại Chiêu quốc là ruộng nước chiếm đa phần nên rất phù hợp để triển khai ở phía Nam.

Hắn đã vẽ đại khái một sơ đồ.

“Ca, đến giờ ăn rồi.”

Liễu Ứng Cừ ngẩng đầu mới phát hiện thời gian đã không còn sớm, những cây nấm màu vàng hơi cam được xào lên rất giòn, thơm ngon, tưới một lớp dầu nóng, thêm ớt, đầy đủ màu sắc, hương vị, Liễu Ứng Cừ đã động đũa gắp nhiều lần.

Đàm đại nương cảm thấy hương vị cay, lại càng thêm ngon.

“Những cây nấm này đem phơi khô, sau đó đem đi xào cũng sẽ rất ngon.” Liễu Ứng Cừ nói.

“Được, lần sau chúng ta thử xem sao.” Đàm đại nương cũng khá hài lòng với hương vị này.

“Ca, ta có thể bán nấm được không?” Liễu Vân Nguyện cũng không phải ngu ngốc.

“Được, ngươi muốn đi thì có thể đi.” Liễu Ứng Cừ gật đầu đồng ý.

Liễu Ứng Cừ không sống ở huyện thành, ngày mai hắn lại có lớp học, thời gian không còn nhiều, giữa trưa hôm nay hắn liền mang theo bọc hành lý đến đầu thôn đón xe bò lên huyện thành, không nghĩ tới, lúc lên xe bò lại đυ.ng phải Cố Hoán Sùng.

Trong lòng Cố Hoán Sùng vô cùng kinh ngạc cùng kỳ quái, không nghĩ tới trong kỳ nghỉ này Liễu Ứng Cừ lại trở lại trong thôn, nếu là trước đây hắn không ngủ trong quán trọ, thì cũng đi chơi cùng với mấy tên công tử trong huyện thành.

Đều là người nông thôn, Cố Hoán Sùng từ lâu đã chán ghét hành vi, bộ dáng của Liễu Ứng Cừ.

Hai người cũng không nói chuyện, mỗi người ngồi ở một bên.

Cố Hoán Sùng hôm nay là tới gặp Bạch Chỉ, hắn cũng không phải tới gặp Bạch Chỉ để đòi tiền, nghĩ trước khi đi Bạch Chỉ đem tiền nhét vào trong tay hắn, Cố Hoán Sùng cảm thấy có chút ấm áp.

Bạch Chỉ sống một mình vất vả như vậy, còn đưa cho hắn một lượng bạc, mặc dù ở thư viện Thanh Thủy nó không đáng nhắc đến trong mắt những công tử con nhà giàu, nhưng nó cũng giải quyết được nhu cầu cấp thiết của Cố Hoán Sùng.

Chỉ sau khi nhìn thấy khoảng cách giữa mình và bọn nhà giàu, hắn mới nhận ra sinh hoạt trước kia của mình là ếch ngồi đáy giếng.

“Đại thúc, ngươi định vào trấn bán củi à?” Liễu Ứng Cừ nói chuyện với người trên xe bò.

“Đúng vậy, thuận tiện vào trấn mua vài thứ rồi quay về.” Người đại thúc cười nói.

Cố Hoán Sùng nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Khi đến huyện thành, Cố Hoán Sùng liền xuống xe bò, đi thẳng về phía trước mà không thèm để ý đến Liễu Ứng Cừ, Liễu Ứng Cừ cũng không thèm để ý, trong nguyên tác, nhân vật chính công là người có tính tình lạnh lùng.

Liễu Ứng Cừ đi vào tiệm thuốc, đem thảo dược của mình ra bán với giá hai trăm văn tiền, hắn cũng không ở lại trong huyện thành lâu, để tránh tiêu tiền.

Nghe âm thanh thanh thúy của đống tiền xu, Liễu Ứng Cừ không khỏi mỉm cười, mặt mày tuấn lãng, khí chất phi phàm, nhìn đến khiến cho người khác thấy được cảnh đẹp ý vui.

Thẩm phụ vừa mới nói chuyện làm ăn xong, từ trong tửu lâu đi ra, nhìn thấy bộ dáng của Liễu Ứng Cừ, cảm thấy có chút quen mắt nhưng lại không nhớ ra được.

Liễu Ứng Cừ leo

lên núi không ngừng nghỉ, quả nhiên, lần này thể chất của hắn đã tốt hơn trước rất nhiều.

Vừa vào ký túc xá, Tiêu Minh liền vội vàng nói: “Chúng ta có kết quả rồi.”

Trong lòng Liễu Ứng Cừ run rẩy.

“Ta thi thật sự kém, Cổ Chiến cũng không tệ lắm, đứng thứ mười lăm trong lớp Đinh.”

Cổ Chiến lắc đầu: “Còn chưa đủ tốt.”

Lớp Đinh có năm mươi người, Cổ Chiến xếp thứ mười lăm, coi như cũng không tồi, có rất nhiều thiếu gia công tử đã bắt đầu đọc sách từ khi còn nhỏ, trước khi đến thư viện Thanh Thủy cũng đã có nền tảng học tập.

Liễu Ứng Cừ có rất nhiều chỗ bỏ trống không làm, hắn không biết liệu mình có phải là người cuối cùng trong danh sách hay không.

“Ứng Cừ, ta không thấy tên ngươi trong danh sách.” Tiêu Minh cũng có chút nghi hoặc: “Lưu phu tử bảo ngươi đến phòng làm việc của phu tử tìm hắn.”

Liễu Ứng Cừ: Sợ hãi.

Liễu Ứng Cừ chần chờ đứng ở cửa phòng làm việc của Lưu phu tử, không đi thêm nữa, cẩn thận mở cửa, đưa đầu nheo mắt nhìn vào.

“Còn nhìn cái gì mà nhìn! Còn không mau tiến vào!” Lưu phu tử còn đang chờ Liễu Ứng Cừ, ngẩng đầu nhìn thấy hành vi của Liễu Ứng Cừ, suýt chút nữa bị chọc cho bật cười.

“Câu hỏi chính ở cuối ngươi viết như vậy là như thế nào, ngươi nói một chút tại sao lại viết như vậy?” Lưu phu tử vừa nói vừa đập bàn một phát.

“Hồi phu tử, nội bộ triều chính xử lý không tốt, làm sao có thể xử lý tốt việc ngoại giao?” Liễu Ứng Cừ bước vào, bình tĩnh nói, ngoài Lưu phu tử còn có những phu tử khác trong phòng.

“Ngươi có biết Đại Chiêu quốc hiện tại đang thịnh vượng không?” Trong nhà Lưu phu tử cũng có người làm quan ở kinh thành, nên hắn cũng có được một ít tin tức, từ khi nhìn thấy bốn chữ đó trong bài làm, hắn đối với Liễu Ứng Cừ có cái nhìn khác so với trước kia.

“Thời thịnh vượng nhưng lại có dòng chảy ngầm.” Liễu Ứng Cừ chắp tay phía trước: “Biên giới có mầm tai họa.”

Lưu phu tử trong lòng kinh hãi, nhưng sắc mặt lại bình tĩnh, khóe miệng run lên, tức giận nói: “Chẳng biết cóc khô gì hết! Ta chưa bao giờ dạy học trò vụng về như thế!”

Các phu tử khác trong lòng cả kinh, đang định khuyên bảo Lưu phu tử.

Lưu phu tử: “Là phu tử của ngươi, ta miễn cưỡng thu ngươi làm đồ đệ thân cận, dạy dỗ ngươi thật tốt!”

Các phu tử khác đều sửng sốt: “???”

Liễu Ứng Cừ cũng muốn giải thích: “Ta đang nói là…” Sự thật.

Lưu phu tử tức giận: “Còn giảo biện! Nghiệt đồ!”

Khi các phu tử thấy thế lại đi tới khuyên bảo Lưu phu tử.

Liễu Ứng Cừ: “...”

Thứ hạng và điểm số của các học trò được dán trên tường.

“Tại sao trong lớp chúng ta lại thiếu một người? Tên của Liễu Ứng Cừ đi đâu rồi?” Một người lớp Đinh nói.

“Đúng vậy, sao lại thiếu mất tên hắn?”

Cố Hoán Sùng cũng đến xem tên mình, quả nhiên hắn vẫn là người đứng đầu lớp Giáp, cũng không dừng lại, cho đến khi nghe thấy tên Liễu Ứng Cừ, hắn mới dừng lại, không hiểu sao lại có chút để ý.

Liễu Ứng Cừ chỉ viết bốn chữ về chủ đề luận văn của mình, cũng không cần phải để ý tới, Cố Hoán Sùng lắc đầu, cảm thấy chính mình có chút ngẩn người.