Chương 13.1: Thiên tài

Thẩm Thanh Ngô ném cây trâm cài tóc trên đầu vào hộp ngọc, xõa tóc ngồi bên mép giường: “Đã hỏi thăm ra chưa?”

Tưởng La La đưa trà cho Thẩm Thanh Ngô và nói: “Lúc trước, lão gia có một vị bằng hữu là thương nhân không cố định đã tới bái phỏng, con rể của hắn là một tú tài, đối mặt huyện lệnh cũng không cần quỳ lạy, bộ dáng cũng không tệ lắm, nên tận đáy lòng của lão gia liền có chút ngưỡng mộ.”

“Cữu cữu của ta làm quan trong kinh thành, hắn có cái gì phải ngưỡng mộ?” Thẩm Thanh Ngô nói.

“Dù sao cữu cữu của công tử cũng ở kinh thành, khoảng cách rất xa, hơn nữa lão gia vẫn luôn thúc giục chuyện hôn sự của công tử, nghĩ tới chuyện này cho nên lão gia có chút ngưỡng mộ.” Tưởng La La thực ra cũng hiểu được chút tâm tư của Thẩm phụ.

Thẩm Thanh Ngô đã gặp rất nhiều người nhưng trước sau như một hắn vẫn không hài lòng được ai, điều này khiến Thẩm phụ mỗi lần nghĩ đến hôn sự của Thẩm Thanh Ngô đều sẽ nôn nóng.

“Những người này bên ngoài thì giả vờ là chính nhân quân tử, nhưng thực ra bọn hắn lại dạo chơi, lưu luyến người ở thanh lâu Nam Phong Quán.” Thẩm Thanh Ngô cởϊ áσ ngoài, dáng người mảnh khảnh nói: “Bọn chúng đều là đạo đức giả.”

Tưởng La La không phải vẫn luôn dùng cái này thầm chửi Liễu lang của công tử nhà mình là một tên đạo đức giả đến cực điểm sao.

“Ngày mai ta muốn mặc một kiện y phục màu xanh.” Thẩm Thanh Ngô lớn tiếng nói.

Liễu Ứng Cừ thích mặc màu xanh.

Tình cảm vốn dĩ đã khuếch tán, hiện tại Thẩm Thanh Ngô đối với Liễu Ứng Cừ lại tăng thêm một lớp kính chọn lọc, hắn tự nhiên yêu thích những thứ mà Liễu Ứng Cừ thích.

Hắn đang cân nhắc đến việc mua đồ trang sức mới vào ngày mai, mấy ngày trước hắn nhìn thấy những ca nhi khác mang đồ trang sức giống mình, trong đầu Thẩm Thanh Ngô cứ hiện lên những lời nói của Liễu Ứng Cừ, cả người phong nhã tài hoa, dung mạo như nguyệt, ngược lại đem những ca nhi khác áp xuống.

Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của những ca nhi khác, Thẩm Thanh Ngô chui vào chăn nghĩ tới điều này mà bất giác nở nụ cười.

Khuôn mặt tuấn tú của Liễu Ứng Cừ hiện lên trong đầu Thẩm Thanh Ngô, sống mũi của Liễu Ứng Cừ cao như vậy, đôi môi mỏng vô cùng duyên dáng.

Thẩm Thanh Ngô trong lòng có chút nóng, không nghĩ nữa, hắn ho nhẹ một tiếng, làm bộ làm tịch che người lại.

Cha hắn lại muốn có một người con rể thi đậu Trạng Nguyên, còn là thi đậu tam nguyên, cái này chỉ có trong mơ, thật là không có lý trí! Hắn chính là người có lý trí, chỉ cần thi đậu Thám Hoa là được.

Việc học hành của Liễu lang vốn đã khó khăn, vất vả, nhưng để thi đạt được Trạng Nguyên lại càng khó khăn hơn, còn muốn thi đạt tam nguyên thì là không thể. Hắn phải quan tâm hơn một chút, chỉ cần thi đậu Thám Hoa là được. (Thi Đình: đứng đầu là Trạng Nguyên, đứng thứ hai là Bảng Nhãn, đứng thứ ba là Thám Hoa.)

Liễu Ứng Cừ ở nhà ôn lại một chút, trong đầu nhớ lại mấy câu hỏi trong đầu, lập tức nghĩ đến câu hỏi chính ở cuối, sau khi nghĩ xong liền lấy bút lông chấm mực viết ra.

Sau khi viết xong liền xoa xoa cổ tay, Liễu Ứng Cừ nằm trên giường đem sách ôn thi khoa cử đọc qua như thể đang đọc sách giải trí, đọc những chỗ nổi bật cần lưu ý, hắn liền đem bút bông gạch dưới chân, đồng thời viết vài câu suy ngẫm của chính mình.

“Ca, nấm đã được nấu chín.” Giọng nói của Liễu Vân Nguyện từ bên ngoài truyền đến.

“Để ta xem xem.” Liễu Ứng Cừ buông sách xuống, vừa đi ra ngoài liền ngửi thấy mùi thơm, nấm gần như đã chín.

“Ngâm vào nước lạnh, vắt bớt nước, sáng mai là có thể đem ra xào ăn.” Liễu Ứng Cừ nói.

Liễu Vân Nguyện: “Ca, trước đây ta đã xào qua rồi, vị rất chát, có chút đắng.”

“Ngươi làm vậy là sai rồi.” Liễu Ứng Cừ nhìn sắc trời: “Không còn sớm, đi ngủ đi.”

“Đợi đã.” Liễu Ứng Cừ nghĩ ra cái gì đó liền gọi Liễu Vân Nguyện lại, Liễu Vân Nguyện kinh ngạc quay đầu lại, Liễu Ứng Cừ từ trong l*иg ngực lấy ra hai mươi văn tiền đặt vào lòng bàn tay Liễu Vân Nguyện và nói: “Số khác ta sẽ đưa cho nương, còn giữ lại một ít cho chi phí ở thư viện, ngươi cũng nên giữ một ít cho mình đi.”

Liễu Ứng Cừ đã trở lại phòng, Liễu Vân Nguyện nhìn hai mươi văn tiền trong lòng bàn tay, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Trước đây, Liễu Ứng Cừ chưa bao giờ đưa tiền cho hắn.

Liễu Ứng Cừ trở về phòng và thở dài, khoảng cách chạm đến ngày hắn được làm cá muối phải lùi lại một bước, Liễu Ứng Cừ nhìn túi tiền của mình với ánh mắt đau khổ, nó đã bị teo tóp thêm vài phần.

Hắn lắc những văn tiền còn lại trong túi tiền, phát ra âm thanh lác đác lưa thưa của vài đồng.

Sáng sớm, Đàm đại nương cùng Liễu Vân Nguyện đã dậy làm bữa sáng, Đàm đại nương nói: “Hôm qua nhị ca ngươi đưa cho ta một lượng bạc, đứa nhỏ này đọc sách cũng phải tốn tiền, có bạc trong người thật tốt, mới có thể chuyên tâm đọc sách.”

Liễu Vân Nguyện cũng biết nương đang vui vẻ: “Nhị ca cũng đang chiếu cố gia đình.”

Đàm đại nương nói: “Ứng Cừ vốn dĩ chính là một đứa trẻ ngoan.”

Liễu Vân Nguyện bắt đầu xếp bát đĩa, đũa ra: “Nương, ta vẫn có chút lo lắng cho đại ca.”

“Sao ngươi không tranh thủ chút thời gian mang mấy quả trứng gà đến gặp đại ca của ngươi.” Đàm đại nương cũng có chút lo lắng cho đứa con trai lớn của mình.

Nghe thấy động tĩnh trong phòng của Liễu Ứng Cừ, Đàm đại nương cùng Liễu Vân Nguyện ăn ý không nói thêm gì nữa.

Đang ăn sáng, Liễu Ứng Cừ lại nghe thấy tiếng nói chuyện xôn xao ngoài cửa, là giọng nói của thím Vạn, mới sáng sớm đã lôi kéo Đàm đại nương trò chuyện, trong đó còn có những người khác.

“Các ngươi có nghe nói gì không, Lý Nghĩa không thể nhấc chân lên được, hắn có thể sẽ trở thành một người tàn phế và thậm chí không thể đứng dậy.” Trong lời nói của thím Vạn có chút hưng phấn.

“Cũng không phải là thiếu một người làm việc.”

“Hắn cũng không được tích sự gì, hiện tại ở nhà họ Lý, cha mẹ chồng đang chất vấn Liễu Dung, các ngươi đoán Liễu Dung nói như thế nào?” Thím Vạn vừa kể vừa hỏi.

“Liễu Dung đương nhiên chỉ có thể bị mắng, hắn còn có thể làm được cái gì, đúng là ca nhi đáng thương.”

“Nhớ trước đây nhà Liễu Dung cũng là một gia đình giàu có trong thôn, không phải là vì sau khi cha Liễu Dung qua đời, trong nhà liền suy sụp, huynh đệ cũng không có gì dùng, tạo hóa đúng là trêu người.”

Thím Vạn vỗ đùi, mặt mày hớn hở nói: “Liễu Dung nói là vào thị trấn tìm việc, muốn dẫn Đông Đông đi cùng để kiếm tiền, cha mẹ chồng họ Lý lập tức nổi giận đùng đùng, nói rằng sợ Liễu Dung vào trấn trộm hán tử.”

“Vậy thì Liễu Dung nhất định phải đi, hắn có thể kiếm tiền nuôi gia đình, hơn nữa Lý Nghĩa lại vô dụng, Liễu Dung xem ra rất an phận thủ thường, có thể trộm hán tử cái gì.”

Thím Vạn cười nói: “Liễu Dung sẽ đưa Đông Đông về nhà mẹ đẻ!”

“Điều này có phải là hơi quá đáng không? Ca nhi chống đối cha mẹ chồng còn về nhà mẹ đẻ…”

Liễu Ứng Cừ không nghe nữa, trên mặt Liễu Vân Nguyện có chút kinh hãi, trố mắt líu lưỡi: “Liễu đại ca thật dũng cảm.”

Liễu Ứng Cừ thầm nghĩ người có thể đem trượng phu mình đâm một trăm ba mươi nhát, nhất định là người có tâm lý cứng rắn, cần đoạn tuyệt, phá vỡ quy tắc, dù vào trấn cũng có thể sống tốt.

“Đừng nói ở thôn, ta cũng nghe nói trong huyện thành có một vụ án.”

“Là kẻ h.iếp d.âm, đem một cái ca nhi ra làm chuyện đó.”

Liễu Vân Nguyện đang ngồi ở trước bàn ăn, có chút bất an ngồi không yên: “Trong huyện thành có kẻ h.iếp d.âm, sao còn chưa bắt được?”

Liễu Ứng Cừ nói: “Ngươi ở nhà chú ý cẩn thận, dùng ớt cay cùng hành tây ép lấy nước, tìm một cái bình nhỏ đựng vào.”

Hắn nghĩ tới điều gì đó, đi ra sân lấy một loại thảo dược đưa cho Liễu Vân Nguyện: “Trộn thêm loại thảo dược này vào, nếu có kẻ xấu thì ném bình nước này vào mặt hắn rồi bỏ chạy thật nhanh.”

Liễu Vân Nguyện có chút sợ hãi gật đầu.