Chương 12.2

“Được, ta sẽ cho gà ăn thật tốt.” Đôi mắt của Lý Đông Đông sáng lên, hắn chạy ra ngoài với thức ăn cho gà con và bắt đầu cho gà con ăn, bộ lông xù xù trông chúng thật đáng yêu.

Ứng Cừ ca ca không còn chán ghét hắn nhiều như trước kia nữa.

“Đông Đông, sao ngươi lại đến đây?” Liễu Vân Nguyện vội vàng quay lại nấu cơm trưa và cảm thấy có chút vui mừng khi nhìn thấy Lý Đông Đông.

Liễu Ứng Cừ tránh vào phòng để hai người bọn hắn nói chuyện, không lâu sau, hắn liền nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ và lời mắng mỏ của Liễu Vân Nguyện: “Hắn đến thị trấn để trộm đồ và bị đánh gãy chân, lúc trở về còn bắt ngươi cùng Liễu đại ca ra trút giận, tên khốn này, sao cây gậy không đánh chết hắn luôn đi.”

Liễu Ứng Cừ: “...”

“Khốn kiếp, ngươi còn nhỏ như vậy, hắn cũng có thể ra tay được!” Liễu Vân Nguyện nhìn thấy trên cánh tay Lý Đông Đông có vết bầm, đau lòng không thôi.

Chờ đến khi Liễu Ứng Cừ đi ra ngoài ăn cơm, Lý Đông Đông đã không thấy đâu, Liễu Vân Nguyện vẫn còn tức giận: “Lý Nghĩa này thật vô nhân đạo, hắn không chỉ là một tên lưu manh mà còn đánh đập phu lang cùng con cái, nếu là Liễu đại ca trước đây hắn đã sớm bị đánh chết!”

Liễu Ứng Cừ không nói gì, hắn cũng biết chuyện này, Lý Nghĩa ở đầu thôn đi chơi với bọn lưu manh và thường xuyên làm những việc trộm cắp, có một lần bị gia chủ bắt được, muốn đem hắn đánh cho tàn phế, rồi mang lên báo quan.

Phu lang hắn nghe được liền vác bụng to đi cầu tình, gia chủ vốn định đánh Lý Nghĩa, kết quả lại bị phu lang hắn đón đỡ, làm mất đứa con trong bụng, gia chủ vì chuyện này mà cắn rứt lương tâm nên phải bỏ qua cho tên khốn hắn.

“Liễu Dung đại ca cũng thật đáng thương.” Liễu Vân Nguyện cũng không có cách nào, Liễu Dung đại ca không bằng lòng rời khỏi Lý Nghĩa.

“Vân Nguyện, các ngươi bình thường kiếm tiền như thế nào?” Liễu Ứng Cừ hỏi một câu không có chút liên quan nào.

“Chúng ta ở nhà làm việc đồng áng, còn thêu khăn tay đem lên thị trấn bán.”

“Các ngươi có thể dệt vải không?” Liễu Ứng Cừ hỏi.

“Ta chưa từng chạm vào nó.” Liễu Vân Nguyện xấu hổ nói.

“Cuộc sống của mình phải tự mình sống, nếu không được thì hãy thay đổi nó, lúc ta đi ngang qua thị trấn Thanh Bình, ta thấy có người ta đang tuyển thợ thêu, họ cung cấp chỗ ở, ăn uống, tuy nhiên họ trả công hơi ít.” Liễu Ứng Cừ nói xong liền cất đồ ăn đi: “Ta đi đưa đồ ăn trưa cho nương.”

Trước khi Liễu Vân Nguyện kịp nói, Liễu Ứng Cừ đã biến mất không thấy bóng dáng, hắn nghĩ tới lời nói của Liễu Ứng Cừ, ánh mắt sáng lên.

“Lý Nghĩa ở đầu thôn lại đánh Liễu Dung, thật là tội nghiệt mà, nếu Lý Nghĩa không nhìn trộm thân thể của Liễu Dung thì Liễu Dung đã không phải gả cho một tên lưu manh như hắn, khiến cho Đông Đông cũng bị đánh.”

“Cái tên Lý Nghĩa này, nếu chúng ta đi khuyên can hắn, hắn còn đem chúng ta ra mắng mỏ một trận, đánh Liễu Dung càng ác liệt hơn.”

“Lý Nghĩa còn lấy hết tiền trong nhà đem đi, hôm qua ta nhìn thoáng qua, thấy Liễu Dung ăn mặc rách rưới, chỉ có Đông Đông trên người còn có chút vải tốt.”

Liễu Ứng Cừ đang trên đường đi đưa cơm trưa thì nghe thấy những lời bàn tán này, bước chân càng vội vàng bước đi.

Đàm đại nương đang ở trên cánh đồng lau mồ hôi, liếc mắt nhìn thấy Liễu Ứng Cừ: “Ứng Cừ, sao ngươi lại đến đây?”

Liễu Ứng Cừ cười nói: “Nương, ta mang đồ ăn tới cho nương.”



Nhà họ Lý.

“Liễu Dung! Liễu Dung! Cái thứ chết bầm này, ngươi ở đâu? Đói chết ông đây rồi! Đồ ăn đâu!” Lý Nghĩa ôm chân nằm trên giường trong lòng tức giận, trên mặt hắn từ khóe mắt đến cằm có một vết sẹo, trông hắn càng thêm dữ tợn.

Liễu Dung đứng trong bếp bưng bát canh nóng hổi, xương

gò má nhô ra, sắc mặt tái nhợt, trên mặt đầy vết xanh, giống như một tờ giấy cũ nát, gió thổi qua hắn sẽ liền tiêu tan.

Liễu Dung vẻ mặt lãnh đạm bưng bát canh nóng, từ trong phòng lấy ra một chiếc kéo.

May mắn Đông Đông không có ở đây.

“Ta tới đây.” Giọng nói của Liễu Dung trầm thấp, nghe vẫn giống như ngày thường, không có điểm nào lạ.

“Lại là canh, ta không muốn uống, ta muốn ăn thịt!” Lý Nghĩa tức giận hất tay Liễu Dung, bát canh nóng hổi rơi xuống mu bàn tay Liễu Dung, Liễu Dung cúi đầu không thấy rõ sắc mặt, bình tĩnh nhìn Lý Nghĩa, cây kéo đang cầm trong tay phải run lên.

Đột nhiên ánh mắt hắn trở nên hung ác, hắn bước về phía trước một bước.

“Liễu đại ca, ngươi có ở nhà không?” Liễu Vân Nguyện hô lớn.

Trong lòng Liễu Dung cũng không biết hối hận hay là gì, hắn mặc kệ không quan tâm đến Lý Nghĩa đang gầm lên, đem cất chiếc kéo đi.

“Liễu đại ca, ngươi không sao chứ? Lý Nghĩa là thứ không ra gì!” Liễu Vân Nguyện bất mãn nói.

Liễu Dung mỉm cười, cả người không còn sức sống, hắn nghe những lời này của Liễu Vân Nguyện quá nhiều rồi.

“Đúng rồi, Liễu đại ca, ta nghe nói ở thị trấn Thanh Bình có một tiệm thêu đang tuyển người, trước đây ngươi đã từng dùng khung dệt, ở đó cũng cấp đồ ăn, cung cấp nơi ở, nhưng trả tiền thì hơi ít.” Liễu Vân Nguyện còn đang nói cái gì đó, nhưng Liễu Dung không nghe rõ được điều gì khác, lấy lại chút tinh thần và ngơ ngác nhìn.

Nếu có thể có được phần công việc này, hắn có thể cùng Đông Đông sống tốt rồi, hắn không cần quan tâm đến Lý Nghĩa nữa, hắn có thể đi thị trấn bắt đầu lại cuộc sống tốt đẹp.

Khóe mắt Liễu Dung bỗng nhiên ươn ướt.

Ngoài đồng có những cây con xanh mướt, Đàm đại nương đã ăn xong cơm.

“Ứng Cừ, ngươi mau trở về đi.” Đàm đại nương nói.

Liễu Ứng Cừ cũng biết mình không có khả năng làm nông, hắn cầm bát quay trở về, hôm nay khi Liễu Vân Nguyện nói, hắn nghĩ đến một số chi tiết nhỏ trong nguyên tác.

[“Các ngươi có nghe chuyện gì không? Liễu Dung ở đầu thôn đã đem trượng phu của mình gϊếŧ chết.”]

[“Thật là khủng khϊếp, hắn đã dùng kéo đâm vào cổ họng của Lý Nghĩa một trăm ba mươi nhát, đã bị bắt vào nhà lao, kết án tử hình.”]

[“Hắn ngày thường trông ôn nhu hiền lành, nhưng không ngờ hắn lại tàn nhẫn như vậy. Có lẽ Lý Nghĩa cũng nhìn ra ca nhi này tàn nhẫn đến mức nào nên mới đem người đánh thành như vậy. Ta chỉ cảm thấy Lý Đông Đông thật đáng thương.”]

Liễu Ứng Cừ ngắt một cọng cỏ đuôi chó bên ven đường, cắn vào miệng.

Thẩm Thanh Ngô lại bắt đầu nhớ tình lang, hắn ngồi cũng nghĩ đến, nằm cũng nghĩ đến, đọc sách cũng nghĩ đến. Thẩm phụ tìm tới cái tú tài này giảng dạy có chút nghe không hiểu, hơn nữa hắn sắp gả ra ngoài, giờ này còn ngồi nghe giảng khóa học này, không phải làm người khác chê cười sao?

Hắn đem chuyện này nói cho Thẩm phụ.

Thẩm phụ cười nhạo hắn: “Ai muốn cưới ngươi?”

Thẩm Thanh Ngô nói: “Đương nhiên là có người.”

Người đó lại không tệ.

“Ngươi đọc thoại bản ít lại đi.” Thẩm phụ cười nói: “Nếu có người thật sự muốn cưới ngươi, ta cũng muốn có một người con rể là Trạng Nguyên, đúng rồi, tốt nhất nên thi đậu tam nguyên đại loại như vậy, nhân tài như vậy ta mới gả.”