Đêm qua trời mưa thực sự rất lớn, gió thổi mạnh, đem hoa màu trên đồng ruộng nghiêng ngã hết, khiến chúng trở nên lộn xộn một mảng, nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất, điều tồi tệ nhất là khi Liễu Ứng Cừ tỉnh dậy, trong phòng đầy nước, khi hắn nhìn lên thì thấy nước nhỏ giọt từ trên mái nhà xuống, nhỏ giọt vào phòng hắn.
Liễu Ứng Cừ: “...”
Cuộc sống thật khó khăn.
Liễu Ứng Cừ đắp chăn, run rẩy.
Trong lúc đang ăn sáng, người ở bên ngoài nói chuyện xôn xao, Liễu Ứng Cừ đang ăn bánh bao: “Nương, sao gạo lại còn nhiều như vậy, khi ta không có ở đây, nương và Vân Nguyện phải ăn chứ.”
“Ta biết, nhưng tình trạng kinh tế trong nhà không được tốt, ngươi lát nữa ăn xong rồi đi đọc sách, ta ra ruộng rút nước.” Đàm đại nương cười nói: “Chút nữa Vân Nguyện nhớ mang đồ ăn trưa cho ta, buổi trưa ta sẽ không quay về đâu.”
Liễu Ứng Cừ hỏi: “Năm nay mùa màng như thế nào?”
“So với những năm trước kém hơn một chút, thời tiết khó lường.” Đàm đại nương vẫn có chút khéo léo trong việc trồng trọt: “Có lúc mưa nhiều, có lúc mưa ít, cây trồng không phát triển tốt.”
“Đàm đại nương, chúng ta lên sườn núi thôi.” Một giọng nữ hét lên.
“Ứng Cừ, Vân Nguyện, ta đi trước.” Đàm đại nương cầm một cái bánh bao trắng rồi vội vàng rời đi.
“Ngươi vẫn còn ăn bánh bao trắng.” Thím Vạn hâm mộ nói.
“Ứng Cừ về rồi, chúng ta ăn chút đồ ngon.” Đàm đại nương cười ha hả.
Thím Vạn lại nói: “Ứng Cừ nhà ngươi thay đổi không ít, đêm qua trời mưa to, hắn còn có lòng tốt đưa thím Vương về nhà, Chu Tiểu Hoa cũng làm nghề xe bò, nhưng không may mắn như vậy, đêm qua trời tối lại mưa lớn, nên vấp té làm chân bị thương.”
Đàm đại nương: “Chúng ta đều là người cùng thôn, giúp đỡ lẫn nhau, nhưng thân thể Ứng Cừ vừa mới tốt trở lại liền gặp phải trận mưa, ta cũng có chút đau lòng.”
Thím Vạn: “Người mẹ nào mà không thương con trai mình.”
“Ứng Cừ nhà các ngươi còn tốt, không giống như nhà họ Lý ở đầu thôn, suốt ngày chỉ biết đi theo bọn lưu manh làm chuyện xàm bậy trên đường.” Thím Vạn phi một tiếng dài: “Hắn muốn kéo cả nhà đến chỗ chết, ăn uống say xỉn rồi đánh ca nhi trong nhà.”
Đàm đại nương thầm nghĩ, Ứng Cừ nhà mình không có thói hư tật xấu như vậy.
Thím Vạn nhìn thấy Đàm đại nương không phụ họa theo, bà cũng đã quen với tính tình của Đàm đại nương, sau khi nói xong những lời bàn tán về người khác, trong lòng thím Vạn đã thỏa mãn.
Liễu Ứng Cừ giúp dọn dẹp chén bát trong nhà: “Vân Nguyện, trong nhà còn mái ngói không?”
Liễu Vân Nguyện đang rửa chén bát nghe vậy, ngẩng đầu lên: “Không, gần đây không có trận mưa lớn nào, đến trưa trong nhà sẽ khô ráo, không cần phải lo lắng.”
Liễu Ứng Cừ vẫn là đem việc này để ở trong lòng.
“Ca, ngươi vẫn là nên đi đọc sách đi, ta tự mình làm.” Liễu Vân Nguyện vẫn không muốn trì hoãn việc đọc sách của Liễu Ứng Cừ.
“Không sao đâu, sẽ không chậm trễ việc đọc sách đâu.” Liễu Ứng Cừ cầm chén cho vào kệ tủ, lại cùng Liễu Vân Nguyện ra chuồng gà cho gà ăn.
Liễu Vân Nguyện nhìn đàn gà con đi theo đàn gà mái, trên mặt vui vẻ cười tươi: “Chờ cho đến khi gà lớn, là có thể vào trấn bán trứng.”
Hắn biết những con gà con ở đây cần phải mất một thời gian nữa mới lớn.
Liễu Ứng Cừ biết rõ phía sau thôn có một con suối trong vắt còn có ngọn núi, hắn muốn đọc sách xong liền ra sau núi thử vận
may.
Liễu Vân Nguyện mang một cái gùi trên lưng và đổ đầy nước vào một bình nước trong bếp, Liễu Ứng Cừ thấy thế liền hỏi: “Nước đã được đun sôi chưa?”
“Không thể lãng phí củi như thế được.”
Liễu Ứng Cừ cứng rắn nói: “Phải uống nước đun sôi, nếu không sẽ bị bệnh.” Nhìn thấy trong mắt Liễu Vân Nguyện không tin tưởng, Liễu Ứng Cừ tiếp tục: “Đây là những lời phu tử nói.”
“Vậy trước khi đi ta sẽ đun sôi.” Liễu Vân Nguyện có chút sợ hãi, bây giờ bệnh khó chữa, có thể sẽ tốn rất nhiều tiền, thậm chí có thể còn sót lại gốc rễ của căn bệnh.
Sau khi Liễu Vân Nguyện rời đi, Liễu Ứng Cừ mở sách ra, đọc được nửa giờ liền có chút mệt mỏi, mí mắt đã hôn nhau.
Hắn trải một tờ giấy ra, gấp cuốn sách lại và viết ra những gì mình có thể nhớ được, viết dày đặc trên một tờ giấy.
Nửa giờ là thời gian tốt nhất để học tập, Liễu Ứng Cừ tìm một cái sọt và cầm lấy một chiếc cuốc nhỏ.
Ở phía sau núi không có nhiều người, Liễu Ứng Cừ đem mấy bụi cỏ ướt vạch ra, hắn nhìn thấy nấm, sau khi trời quang đãng, có rất nhiều nấm ngoi lên, hắn hái một ít cho vào sọt.
“Nơi này hẳn là có thảo dược.” Liễu Ứng Cừ nói, hắn không biết nhiều về thảo dược, nhưng vẫn có thể nhận ra mấy loại quen thuộc.
Đôi mắt của Liễu Ứng Cừ đột nhiên sáng lên, hắn cúi xuống và đào một vài loại thảo dược thông thường bằng cái cuốc nhỏ.
Những loại thảo dược này có thể thanh nhiệt, giải độc, chữa viêm họng và cảm lạnh, trước kia bọn hắn đã sử dụng những loại thảo dược này khi đoàn đội của hắn đi khám phá các di tích ở vùng núi sâu rừng già, một người trong đội bị ốm, nhưng thuốc mang theo lại hết nên đã dùng mấy loại thảo dược này.
Hắn bận bịu nửa ngày trời và đào rất nhiều, nhưng hắn vẫn không thấy nhiều thứ thực sự có giá trị, nhưng cái sọt trên lưng cũng được kha khá, Liễu Ứng Cừ mang sọt trở về nhà.
Vừa vào nhà, một cậu bé khoảng bốn, năm tuổi liền kinh hỉ ngẩng đầu lên: “Vân Nguyện ca ca!” Khi nhìn thấy đó là Liễu Ứng Cừ, sắc mặt liền sa xuống.
“Ngươi là con cái nhà nào?” Liễu Ứng Cừ mở cửa, trong nhà lấy bánh đậu xanh cho Lý Đông Đông ăn.
“Ta con nhà họ Lý gia ở đầu thôn.” Lý Đông Đông nuốt khan, cảm thấy có chút bồn chồn: “Ta không muốn ăn.”
“Vân Nguyện còn chưa về, ngươi ngồi chờ, ăn đi, không ăn thì phí lắm, ta cũng không thích ăn.” Liễu Ứng Cừ cũng không ngồi đây sợ bị đứa trẻ cản trở, hắn ra sân xử lý nấm cùng thảo dược.
Lý Đông Đông nhìn một hồi, mùi thơm xông vào chóp mũi, hắn vẫn còn là một đứa trẻ, nhút nhát sợ sệt hỏi: “Ứng Cừ ca ca, ta có thể ăn sao?”
Âm thanh nhỏ như tiếng mèo kêu, nếu như Liễu Ứng Cừ không phân chút lực chú ý bên này, bằng không hắn sẽ không nghe thấy, liền nói: “Ăn đi.”
Lý Đông Đông thở phào nhẹ nhõm và cẩn thận cầm lấy một miếng bánh ngọt mà không gặp khó khăn gì.
Rất ngon.
“Ngươi có thể giúp ta cho gà ăn không?” Liễu Ứng Cừ đứng lên thấy Lý Đông Đông vẫn đang nhìn lũ gà con.