Chương 11.2

“Liễu lang, ngươi còn muốn mua cái gì?” Thẩm Thanh Ngô kiễng chân cho bao bánh vào gùi, lúc này Liễu Ứng Cừ mới ý thức được nên làm ra một cử chỉ rất nhiệt tình.

Liễu Ứng Cừ theo bản năng hơi khụy đầu gối, để Thẩm Thanh Ngô có thể bỏ bánh vào gùi mà không cần phải kiễng chân.

Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, nhịp tim của Thẩm Thanh Ngô đột nhiên đập rất nhanh, đập mạnh vào l*иg ngực.

Thẩm Thanh Ngô nói: “Sao ngươi lớn lên lại cao như vậy?”

Được rồi, cái này cũng là lỗi của hắn, Liễu Ứng Cừ không biết tim Thẩm Thanh Ngô đập nhanh đến mức nào, chờ Thẩm Thanh Ngô cho túi bánh vào gùi xong mới nói: “Ta cũng không thể lùn mãi được.”

Bóng lưng của Liễu Ứng Cừ không cao to bằng những người khác, ngược lại trông có vẻ hơi gầy, hắn mang gùi trên lưng, không nhanh không chậm đi ở trên đường, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn qua khiến cho người khác phải động tâm.

Chẳng bao lâu sau, Liễu Ứng Cừ đã mua đủ hết những thứ mình cần, sắc trời cũng không còn sớm, Liễu Ứng Cừ đưa người đến một góc cách xa Thẩm phủ.

“Ngươi cẩn thận về nhà đi, ta cũng phải trở về.” Liễu Ứng Cừ nhìn thấy bộ dáng của Thẩm Thanh Ngô lưu luyến không muốn rời đi, cười nói: “Nếu không sẽ muộn.”

Giọng nói của Liễu Ứng Cừ liên tục truyền đến tai Thẩm Thanh Ngô.

“Ngươi không thể…” Thẩm Thanh Ngô thực sự không muốn để Liễu Ứng Cừ đi, cảm thấy thời gian ở bên hắn trôi qua quá nhanh.

Liễu Ứng Cừ nói đùa: “Vậy ngươi cùng ta về thôn đi.”

Thẩm Thanh Ngô phồng má, biết Liễu Ứng Cừ đang trêu chọc mình.

Liễu Ứng Cừ mang cái gùi trên lưng, đang định quay người rời đi, Thẩm Thanh Ngô không phục nói: “Thế nào không được sao?”

Liễu Ứng Cừ dừng bước chân, lộ ra một nụ cười trong trẻo, hắn cực kỳ anh tuấn, chạng vạng ánh chiều tà càng phác họa rõ đường nét yên tĩnh, kiên định trên người hắn.

Ban đêm, trời vẫn còn hơi lạnh, nhưng Thẩm Thanh Ngô lại cảm thấy rất nóng, hắn đứng xa xa nhìn Liễu Ứng Cừ rời đi, đột nhiên rùng mình một cái, Tưởng La La từ trong Thẩm phủ đi ra, đem áo choàng khoác lên người Thẩm Thanh Ngô.

“Công tử, sao người lại đứng ở ngoài này?”

Thẩm Thanh Ngô không nói gì, cúi đầu lặng lẽ đỏ mặt.

“Lão gia, còn đang hỏi công tử.”

Thẩm Thanh Ngô mặc áo choàng vào, bất mãn nói: “Ông ấy thế nào lại nhiều sự như vậy”

Trở lại Thẩm gia, Thẩm phụ đang thưởng thức bức tranh, vừa nhìn thấy Thẩm Thanh Ngô liền cố tình ho khan khụ khụ: “Phu tử đã tìm cho ngươi rồi, hắn lớn hơn ngươi mấy tuổi, còn là tú tài, vài ngày nữa hắn sẽ tới nhà dạy ngươi.”

Thẩm Thanh Ngô: “Ta biết rồi.”

Thẩm phụ nghi ngờ liếc nhìn Thẩm Thanh Ngô, có chút kinh ngạc trước thái độ của hắn.

Liễu Ứng Cừ ngồi trên xe bò, trên đường có chút tối, lưng tựa vào tấm ván gỗ.

Trời có chút lạnh, Liễu Ứng Cừ thở ra một hơi.

“Đã muộn như vậy, Ứng Cừ, ngươi còn phải quay về à.”

“Đúng vậy, thím Vương.” Liễu Ứng Cừ đáp, thím Vương này là một người cần mẫn, siêng năng ở thôn Liễu, có quan hệ tốt với Đàm đại nương, con trai bà là một người có sức lực rất tốt.

“Lại mua nhiều đồ như vậy, haizz, hôm nay như thế nào trời lại mưa thế này.” Thím Vương đột nhiên cảm thấy có hạt mưa rơi trên mặt, liền đưa tay chạm vào.

Sau khi Liễu Ứng Cừ xuống xe bò, hắn chỉ có thể cúi đầu lao nhanh về phía trước, thím Vương đi chậm hơn, ở nhà cũng không có ai đến đón.

“Ôi, ông trời lại cố tình mưa vào lúc này, trời thì tối đen! Ối!” Thím Vương không chú ý dẫm vào vũng nước.

Liễu Ứng Cừ dừng lại, nói: “Thím Vương, ta đưa thím về.”

“Con đường này ta rất quen thuộc, không cần ngươi đưa ta về, tốt nhất ngươi nên về càng sớm càng tốt, thân thể ngươi gầy gò như vậy, thân thể của ngươi vừa mới khá lên, ta không có khả năng đảm đương nổi.” Thím Vương vừa nâng người, vừa nói với Liễu Ứng Cừ.

Liễu Ứng Cừ ậm ừ, không để trong lòng, cho đến khi nhìn thấy ánh sáng trong phòng thím Vương mới buông lỏng tay, vắt bớt nước trên y phục rồi lại muốn lao đầu vào mưa.

“Nói ngươi đấy, ta đang nói ngươi, chẳng lẽ nhà thím không có ô sao? Ngươi cầm ô đi.” Thím Vương đem ô ở nhà đưa cho Liễu Ứng Cừ: “Ngươi thật sự xem ngươi là mình đồng da sắt à.”

Trong nhà họ Liễu, Đàm đại nương vừa đun nước nóng chuẩn bị ngâm chân, Liễu Vân Nguyện cũng đã lùa con gà mái già vào chuồng gà.

Lúc này, có tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài.

Liễu Vân Nguyện cầm theo một chiếc đèn l*иg, hô lớn: “Là ai? Đang tới, đang tới đây.”

“Nhị ca của ngươi.”

Liễu Vân Nguyện nghe vậy liền nhanh chóng bước tới mở cửa. Liễu Ứng Cừ ướt dầm dề đứng ở một bên, Đàm đại nương vội vàng nấu canh gừng.

“Ứng Cừ, tại sao ngươi lại về trong lúc trời mưa lớn như vậy?”

Trước đây bình thường Liễu Ứng Cừ không bao giờ trở về, cầm tiền đi tìm một quán trọ ở huyện Thanh Thủy ở lại.

“Nương, ta không sao đâu.” Liễu Ứng Cừ dùng khăn lau nước mưa trên mặt, cười như dâng hiến bảo bối: “Ta mua mấy con gà con với hai gà mái già, từ nay sẽ nuôi gà trong sân.”

Gà trong chuồng gà không ướt như Liễu Ứng Cừ: “Ta lấy quần áo che cho chúng, nhưng chúng vẫn hơi ướt.”

Nuôi gà con không dễ.

“Ai quan tâm đến những con gà con này chứ?” Đàm đại nương gần như đau lòng muốn chết.

“Ta cũng mua cho nương cùng Vân Nguyện mỗi người một bộ y phục, ta thấy y phục của các ngươi đã sờn trắng, có chút cũ nát.” Sau đó, Liễu Ứng Cừ lại lấy ra một ít thịt cùng gạo, sau đó là bao lớn điểm tâm.

“Ứng Cừ, đồ cũ vẫn dùng được sao phải mua y phục mới.” Đàm đại nương cầm lấy y phục mới yêu thích không muốn bỏ xuống, nhưng ngoài miệng vẫn có chút trách móc.

“Kiếm tiền được nhất định phải tiêu tiền.” Liễu Ứng Cừ nhét thêm mấy cái bánh điểm tâm vào trong ngực Liễu Vân Nguyện: “Ăn đi, ăn thật nhiều, dùng sức mà ăn, trong gùi vẫn còn.”

Liễu Vân Nguyện vừa nhìn thấy đó là những chiếc bánh điểm tâm đắt tiền, miệng lưỡi hắn líu lại nói chuyện lắp bắp: “Ca, ngươi, ngươi bị ma ám à?”

Liễu Ứng Cừ: “...”

Quả nhiên Liễu Vân Nguyện ít nhiều có khả năng cà khịa người khác.

“Một người bằng hữu đã mua chúng cho ta.” Liễu Ứng Cừ nói.

Hành động này có chút hào phóng, khiến Liễu Vân Nguyện có chút khó tin, hắn nghi ngờ rằng đó là một trong những người bạn thân nhất của Liễu Ứng Cừ.

“Ứng Cừ, uống canh gừng đi.” Đàm đại nương đưa canh gừng cho Liễu Ứng Cừ.

Liễu Ứng Cừ tắm xong thay bộ y phục cùng áo choàng, xõa tóc trên vai: “Cảm ơn nương.”

Đàm đại nương đem mấy con gà con cùng hai gà mái già nhốt vào chuồng gà, trên môi nở nụ cười, lúc trở lại phòng, đem bộ y phục mà Liễu Ứng Cừ đã mua ra ngắm lại.