Chương 11.1

Liễu Ứng Cừ ở lại tiền trang không lâu, nhưng Thẩm Thanh Ngô muốn đi theo Liễu Ứng Cừ, Liễu Ứng Cừ không còn cách nào khác đành để hắn đi theo, hắn đi đến hiệu sách, đem thoại bản do mình chép đưa cho Trương chưởng quỹ, Trương chưởng quỹ mỉm cười đem hai lượng bạc giao cho Liễu Ứng Cừ.

“Nhớ kỹ Kinh Kim Cang.” Trương chưởng quỹ nhắc nhở.

“Được rồi, chưởng quỹ, ta sẽ nhanh chóng hoàn thành.” Liễu Ứng Cừ mỉm cười đồng ý.

Trương chưởng quỹ liếc mắt nhìn thấy Thẩm Thanh Ngô đang đi loanh quanh trong cửa hàng, hắn cũng không dám nhìn quá nhiều, nên để Liễu Ứng Cừ rời đi.

“Còn đi đâu nữa?” Sau khi rời khỏi hiệu sách Thẩm Thanh Ngô tò mò hỏi.

“Ta đi mua một ít gà.” Liễu Ứng Cừ cũng không có gì giấu diếm.

Thẩm Thanh Ngô không thường xuyên lui tới những nơi mua bán này, hắn xưa nay đều có người hầu mang đồ tới, hắn nghiêng đầu liếc nhìn người nam nhân đang cẩn thận chọn gà.

“Ta mua sáu con gà con và hai con gà mái già” Liễu Ứng Cừ đem tiền đưa cho người bán hàng, người bán hàng cười hỏi: “Ngươi có muốn mua một cái l*иg không? Bán cho ngươi hai văn tiền.”

Liễu Ứng Cừ đang mang cái gùi trên lưng, còn phải mua những thứ khác, gà mái già cùng mấy gà con sẽ làm bẩn chiếc gùi, Liễu Ứng Cừ nhìn thấy cái l*иg của người bán hàng đan chắc chắn, liền gật đầu: “Ta muốn.”

“Chip chip chip chip chip!” Liễu Ứng Cừ tay xách l*иg đựng mấy con gà con cùng hai con gà mái già, trên lưng mang một cái gùi, những thứ hắn cần đều được viết lên một tờ giấy, Thẩm Thanh Ngô nghiêng người nhìn qua: “Ngươi viết thật chi tiết.”

Mặc dù những ngày trước đó Liễu Ứng Cừ chỉ ở nhà họ Liễu, nhưng hàng xóm của hắn rất thích buôn chuyện, hắn thỉnh thoảng ra ngoài trò chuyện với bọn họ, đối với huyện Thanh Thủy cũng có hiểu biết một số địa phương, biết cửa hàng nhà nào bán đường lại nhiều lại chất lượng, hàng ngon giá rẻ, lại biết cửa hàng nào bán gạo cùng thịt ngon, hắn âm thầm ghi nhớ trong đầu.

Hôm nay đi chợ mua đồ, Liễu Ứng Cừ sợ mình tiêu tiền bừa bãi nên tổng kết lại những khoản cần chi tiền một cách chi li cẩn thận.

Thẩm Thanh Ngô cảm thấy khá thú vị khi đi theo Liễu Ứng Cừ.

“Đại nương, bánh bông lan này của ngươi bán với giá như thế nào?” Liễu Ứng Cừ bước vào một cửa hàng điểm tâm, chỉ vào chiếc bánh bông lan.

“Năm văn tiền một cái.” Đại nương nói.

Giá đắt gần bằng một tô mì có chút thịt nên Liễu Ứng Cừ vẫn gọi món bánh bông lan rẻ nhất. Trước đây hắn không phải là kẻ thiếu tiền, nhưng bây giờ xuyên đến thời cổ đại, trong người hắn lúc nào túng thiếu.

“Cho sáu cái bánh bông lan.” Liễu Ứng Cừ vừa nói vừa đưa tiền ra.

Thẩm Thanh Ngô cũng không nói gì, với thân phận của hắn, hắn chưa bao giờ tới cửa hàng đơn sơ như vậy, nhưng đối với cửa hàng này cũng phần đánh giá.

Hắn thì thầm: “Liễu lang, ta sẽ mua bánh điểm tâm cho người nhà của ngươi.”

Ngay lúc Liễu Ứng Cừ đang định từ chối thì Thẩm Thanh Ngô lại cao giọng, hất cằm: “Cái này không cho ta mua, cái kia cũng không cho ta mua, giữa ta với ngươi có sự phân ra rõ ràng như vậy sao? Coi như một phần tâm ý của ta.”

Gia đình tình lang tuy hơi nghèo nhưng không ngăn được Thẩm Thanh Ngô yêu thích.

“Được rồi, đừng mua quá nhiều.” Liễu Ứng Cừ biết Thẩm Thanh Ngô không có ác ý, nhưng tính tình thì lại hơi đơn thuần, khiến hắn có chút không thể cưỡng lại được.

Vốn dĩ hắn muốn sống một cuộc sống tốt đẹp sau khi chia tay với Thẩm Thanh Ngô, nhưng nhìn thấy bộ dạng hiện tại này, hắn cảm thấy rất khó có thể tách ra.

Hắn cũng không thích ai, thử cùng Thẩm Thanh Ngô tiếp xúc cũng không tồi, nhưng khi hắn nghĩ đến yêu cầu của Thẩm Thanh Ngô trong nguyên tác, khiến bản thân hắn tỉnh táo trở lại.

“Cái này, cái này, cái này.” Thẩm Thanh Ngô tùy ý chỉ vào ba cái, Liễu Ứng Cừ thở phào nhẹ nhõm, này cũng không nhiều.

“Ta không muốn ba cái này, còn lại gói hết lại cho ta.” Thẩm Thanh Ngô cao giọng nói.

Liễu Ứng Cừ: ???

Hành động này, Liễu Ứng Cừ thực sự không nghĩ tới, tưởng tượng về tới nhà cũng chỉ có hai người, bọn họ không nấu bữa cơm cũng không thể ăn hết chỗ bánh này.

Liễu Ứng Cừ cảm thấy mình giống như một kẻ quê mùa.

Giống như mang theo lão bà xinh đẹp đi sắm đồ, nhưng lại bị nuôi dưỡng thành tiểu bạch kiểm.

Đại nương cũng sợ ngây người, ngay sau đó mặt cười như hoa rồi nói: “Được được, tiểu lang quân này ta liền giúp ngươi gói lại.”

“Thanh Ngô, nhiều quá, không thể ăn hết thì thật lãng phí.” Liễu Ứng Cừ liên tục ngăn cản hắn, giống như ngăn cản đứa con phá gia chi tử của mình.

“Không sao đâu, mấy ngày nữa chỗ bánh điểm tâm này sẽ xong.”

Đại nương vội vàng nhanh tay gói chỗ bánh lại, đem đống bánh điểm tâm để sang một bên, rồi nhanh miệng nói: “Vị lang quân này thực biết nói đùa, hiếm khi phu lang của ngươi muốn mua, hắn muốn mua cái gì thì mua cái đấy có làm sao, nam nhân ở bên ngoài kiếm tiền còn không phải là cung cấp người trong nhà dùng sao?”

“Đại nương, chính là đạo lý này.” Thẩm Thanh Ngô tức khắc mặt mày hớn hở, đem một bao điểm tâm nhét vào gùi trên lưng Liễu Ứng Cừ.

Liễu Ứng Cừ còn chưa kịp giải thích lời nói của mình, đã bị Thẩm Thanh Ngô liếc mắt nhìn qua, cái liếc mắt này làm cho Liễu Ứng Cừ không dám nói lời nào.