Chương 10.2

Thời điểm trở lại trong thôn, trong lòng Cố Hoán Sùng vẫn đang nghĩ tới Liễu Ứng Cừ, theo hắn, Liễu Ứng Cừ chỉ là một kẻ thua cuộc và thiển cận. Hắn đoán đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nếu bài kiểm tra thực sự chỉ yêu cầu bốn chữ, Liễu Ứng Cừ sẽ không thể làm được.

Cố Hoán Sùng dần dần bình tĩnh lại, hắn đang nghĩ về Bạch Chỉ và mâu thuẫn giữa Bạch Chỉ cùng phụ mẫu hắn, nương của hắn hy vọng sau này hắn thi đậu tú tài, làm rạng rỡ tổ tông và tìm được một người con dâu tốt, nhưng Bạch Chỉ lại là một quả phu.

Cố Hoán Sùng trong lòng lo lắng.

...

Nhà Tiêu Minh ở huyện Thanh Thủy, trong nhà có mở một quán cơm, hôm nay ba người ở cùng ký túc xá đi về huyện nên cùng lên một xe bò.

Thư viện được nghỉ hai ngày, nghe nói hôm nay là sinh thần của hoàng đế, bọn họ đều có chút ghen tị với Liễu Ứng Cừ, hắn chỉ mới đến thư viện học có mấy ngày lại có thể trở về chơi.

Vị hoàng đế Chiêu Liệt Đế này có chút tùy hứng, trong nguyên tác luôn tỏ ra u ám cùng cố chấp.

Hắn sinh ra ở Đông Cung, nhưng hoàng hậu mất sớm, tiên đế lại sủng ái quý phi, quý phi này có một người con trai, cả hai mẹ con đều muốn nắm quyền, Chiêu Liệt Đế đã sống một cuộc sống khó khăn trước khi trở thành hoàng đế.

Tâm lý hắn ít nhiều có tâm bệnh.

“Như đã nói, ta sẽ đãi các ngươi bữa cơm.” Tiêu Minh vui vẻ nói.

Cổ Chiến cùng Liễu Ứng Cừ không thể từ chối, Cổ Chiến đến huyện thành để mua một số cuốn sách và mua một ít thức ăn cho gia đình hắn, trong nhà hắn có sáu huynh đệ tỷ muội, người lớn nhất đã là cha của ba đứa trẻ, người nhỏ nhất chỉ mới bốn tuổi, tất cả đều sống cùng nhau.

Liễu Ứng Cừ nhớ đến thân thích của nguyên chủ, năm đó Liễu phụ vì chạy nạn thiên tai mà đến thôn Liễu an cư lập nghiệp, Liễu phụ cũng không có ai thân thích ở quanh đây, Đàm đại nương là người của thôn Đàm, nên còn có chút thân thích lui tới, nhưng cũng không mấy thường xuyên lui tới, suy cho cùng Liễu Ứng Cừ học ở thư viện chính là cái lỗ lớn, không ai muốn tiếp xúc với Đàm đại nương, những người thân thích này sợ bị hỏi vay tiền.

Cũng chỉ có Đàm dại nương luôn tin rằng con trai mình có thể đỗ đạt khoa cử.

“Tới rồi, các ngươi cùng xuống xe nào.” Tiêu Minh xốc áo choàng lên, nhảy xuống xe bò, đi vào một quán cơm, mỉm cười nói chuyện với một phụ nhân.

“Xin chào bá mẫu.” Liễu Ứng Cừ cùng Cổ Chiến vội vàng hành lễ.

“Xin chào, để ta đem thêm cho các ngươi một số món ăn nhé.” Tiêu mẫu cong miệng cười, rồi nhanh chóng bưng ra hai đĩa thịt, còn có một đĩa rau trộn cùng một bát canh mướp hương trứng muối.

Thời buổi này có thể ăn thịt cũng không hề dễ dàng gì, Liễu Ứng Cừ động đũa nhưng không liên tục gắp thịt, hắn cực kỳ có chừng mực, đôi khi vô cùng ân cần và chu đáo tới mức không thể hiểu được.

Sau khi ba người ăn bữa cơm xong, Cổ Chiến muốn đi mua ít đồ, Liễu Ứng Cừ cũng nói lời cảm tạ rồi cáo lui.

“Về sau, thường xuyên tới đây chơi.” Tiêu Minh nhiệt tình nói.

Sau khi hai người rời đi, Tiêu mẫu nói: “Trước đây ngươi chưa bao giờ dẫn bằng hữu về nhà.”

“Chúng ta ngủ chung phòng ký túc xá, nên so với người khác sẽ thân thiết hơn một chút.” Tiêu Minh vừa phụ giúp dọn dẹp bát đĩa vừa nói.

“Vậy tại sao ngươi không mang bọn hắn tới đây chơi sớm hơn?”

Tiêu Minh gãi gãi đầu: “Này không phải đã quên sao?”

Trước kia hắn và Cổ Chiến cùng Liễu Ứng Cừ không thân thiết lắm, nếu hắn đưa mỗi mình Cổ Chiến về nhà ăn bữa cơm mà không có Liễu Ứng Cừ, thì cảm thấy không hay cho lắm.

Tiêu mẫu cũng không biết con trai mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ cười nói: “Vị thư sinh mặc y phục màu xanh trông có vẻ già dặn, khôi ngô, đúng là một thiếu niên sinh trưởng tốt!”

Tiêu Minh: “Hắn nổi danh lớn lên đẹp đẽ, anh tuấn.”

Liễu Ứng Cừ không biết hai mẹ con Tiêu gia đang đàm luận về tướng mạo của hắn, hắn đi đến phủ đệ Thẩm gia, trước cửa có hai con sư tử đá uy nghiêm, cửa ngõ cao lớn, trước cửa có mấy gia đinh trông coi, bảo vệ, Liễu Ứng Cừ nghĩ nghĩ vẫn là nên đi tiền trang.

“Liễu công tử, đại giá quang lâm, đến đây là có việc gì?” Lý chưởng quầy tiếp đón Liễu Ứng Cừ vào một căn phòng nhỏ, trong lòng có suy đoán, phỏng chừng không có tiền tiêu, ngón tay tính tính cũng đã đến ngày đòi tiền.

“Lý chưởng quầy, ngươi có thể giúp ta tìm Tưởng La La được không?”

“Không thành vấn đề, ta lập tức phái người đến phủ tìm công... Tưởng La La?” Lý chưởng quầy không hiểu.

Liễu Ứng Cừ ngồi ở trong tiền trang chờ đợi, suy nghĩ cái gì đó. Năm mươi lạng bạc dù có tốt, tâm có đau nhưng hắn vẫn nên trả lại, trong tay hắn vẫn còn một ít tiền, đem cuốn thoại bản đã chép xong giao cho hiệu sách, liền có thể kiếm được hai lượng bạc.

Sau đó lại đi mua vài con gà con, hắn thấy Đàm đại nương cùng Liễu Vân Nguyện không có quần áo mới, hắn định mua cho hai người bọn họ mỗi người một bộ, lại mua một ít giấy, mực, sách và một ít thức ăn.

Nếu có thể kiếm tiền, cuộc sống của hắn sẽ tốt hơn.

Khi Tưởng La La đến tiền trang, vẻ mặt hắn mờ mịt, không rõ nguyên do.

“Liễu công tử, người tìm ta có chuyện gì?” Tưởng La La trong lòng phát khổ, ngươi đừng làm khó dễ ta, ta cũng chỉ là một người hầu nhỏ bé bên cạnh công tử, ánh mắt hắn luôn hướng về phía tấm rèm.

“Thanh Ngô cho ta năm mươi lượng bạc, cảm phiền ngươi chuyển giao cho hắn.” Liễu Ứng Cừ lấy tờ ngân phiếu từ trong tay áo ra đưa cho Tưởng La La.

“...Hả?” Chân tay Tưởng La La có chút luống cuống, hắn tới tiền trang cũng không nghĩ tới việc này, liền nói: “Ngươi nên tự mình nói với công tử nhà ta.”

“Ta sợ hắn sẽ không muốn cầm lại.” Trong lòng Liễu Ứng Cừ vẫn có vài phần hiểu biết về tính tình của Thẩm Thanh Ngô.

Tưởng La La cầm ngân phiếu trong tay có chút không tin, đây chính là ngân phiếu lấy ra từ trên người Liễu Ứng Cừ, trong mắt Tưởng La La, Liễu Ứng Cừ giống như một cái động không đáy, chỉ cho vào mà không có ra, còn vắt chày ra nước.

Giống như rót cho công tử nhà hắn một chén thuốc mê, trước kia còn tốt, nhưng bây giờ Tưởng La La sợ công tử nhà mình càng ngày càng lún sâu.

Quả nhiên nghe được lời này của Liễu Ứng Cừ, Thẩm Thanh Ngô liền mất bình tĩnh, từ sau màn đi ra.

“Ngươi cũng biết ta sẽ không lấy, ta cho ngươi chính là cho ngươi.” Thẩm Thanh Ngô hờn dỗi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tưởng La La chỉ có thể đi ra khỏi căn nhà nhỏ, im lặng suy nghĩ, không nên cãi nhau.

Trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại Liễu Ứng Cừ cùng Thẩm Thanh Ngô.

“Ta không thể lấy không bạc của ngươi.” Liễu Ứng Cừ nói, “Lại còn nhiều như vậy.”

Trước kia Liễu Ứng Cừ vui vẻ nhận lấy, nhưng mấy lần gần đây Liễu Ứng Cừ đều từ chối bạc của hắn, khiến cho tiểu công tử có chút tủi thân, hắn còn không phải là lo lắng tình lang ăn không đủ no mặc không đủ ấm sao.

Liễu Ứng Cừ cũng nhìn thấy Thẩm Thanh Ngô ủy khuất, vội vàng đưa tay nắm lấy tay Thẩm Thanh Ngô nói: “Ta tìm được công việc chép sách, đối với ta như vậy là đủ rồi, nếu ngươi cho ta nhiều bạc như vậy, ngược lại sẽ dung túng ta.”

Hắn phát hiện Thẩm Thanh Ngô thích nắm tay!

“Cái này,... cái này là do ta không nỡ để ngươi...” Thẩm Thanh Ngô bị hắn nắm tay, mặt đỏ bừng nói lắp bắp, lòng bàn tay dường như đang bốc cháy.

Liễu Ứng Cừ trong lòng cảm thấy Thẩm Thanh Ngô dễ dụ như vậy, khó trách bị lừa gạt, trong lòng có chút mềm lòng.

“Ta không sao.” Liễu Ứng Cừ thấp giọng ôn hòa nói: “Có những lời này của ngươi là đủ rồi.”

Những lời này không phải vàng bạc châu báu, làm sao có thể bù đắp được sự rét lạnh, ấm áp cùng no bụng, trong lòng Thẩm Thanh Ngô đang suy nghĩ lung tung, mặt nóng bừng vì xấu hổ.

Trong lòng hắn cảm thấy không cam lòng, Liễu Ứng Cừ nói một chút, hắn liền phải nguôi giận sao? Hắn tức giận cào cào vào lòng bàn tay của Liễu Ứng Cừ.

Liễu Ứng Cừ có chút sợ nhột nói: “Nhột.”

Giọng nói trong trẻo, lại mang theo chút quyến luyến.

Thẩm Thanh Ngô ngẩng đầu nhìn Liễu Ứng Cừ, Liễu Ứng Cừ vẫn mặc bộ y phục cũ kỹ, dáng người mảnh khảnh, khí chất đặc biệt, Thẩm Thanh Ngô cảm thấy Liễu Ứng Cừ cùng những người khác không giống nhau.

Cụ thể là cái gì, hắn cũng không biết.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng đến mức trái tim hắn cũng nóng bừng.

“Nóng, không nóng à.” Thẩm Thanh Ngô nói.

Liễu Ứng Cừ buông ra, thấp giọng nói: “Chỉ cần ngươi không tức giận là được.”

Hắn thực sự sợ.

Thực ra hắn cũng muốn có bạc.

“Ta không tức giận.” Thẩm Thanh Ngô cắn răng nói: “Nếu ngươi không dùng bạc của ta, ta sẽ tiêu nhiều bạc hơn vào trang sức.”