Chương 10.1: Tức giận

Lưu phu tử chấm bài rất chậm rãi, phu tử bọn họ cũng có một căn phòng chuyên dụng, đối diện với hắn chính là Miêu phu tử, Miêu phu tử đột nhiên hét lớn một tiếng, tán thưởng nói: “Tuyệt vời, tuyệt vời.”

Tiếng hét lớn này đã thu hút sự chú ý của các phu tử khác, đề thi bọn họ ra cho các lớp đều giống nhau, bọn họ chưa bao giờ thấy bài thi nào khiến bọn họ phấn khích như vậy.

“Bài viết của học trò Cố Hoán Sùng của ta là bài viết hay nhất mà ta từng thấy.” Miêu phu tử vừa nói vừa vuốt râu.

Các phu tử khác nhìn bài viết của Cố Hoán Sùng cũng đều tấm tắc khen ngợi.

Lưu phu tử cũng không có đi qua xem thử, ủ rũ ngồi trên ghế không vui, lão già này trong lòng vẫn có chút hư vinh, vẫn nên tiếp tục chấm bài thi, thực mau liền chấm tới bài thi của Liễu Ứng Cừ.

Rất nhiều câu hỏi ở phần đầu hắn không làm, câu hỏi liên quan đến tính toán cực kỳ khó nhưng hắn lại giải đúng, nhưng vì câu trả lời khô khan, Lưu phu tử đã trừ một nửa số điểm của hắn, cuối cùng nhìn đến câu hỏi chính ở phần cuối của đề thi liên quan đến luận bàn về ngoại giao.

Hắn còn chưa kịp đọc qua nội dung, nhìn thoáng qua chỉ thấy có một dòng chữ, đặc biệt lại rất ngắn!

Ngươi được lắm! Lưu phu tử tức giận đến mức run người đứng bật dậy, khiến cho đυ.ng phải ghế dựa phía sau, phát ra một tiếng vang chói tai, thu hút rất nhiều sự chú ý của các phu tử khác.

Bọn họ đều biết Lưu phu tử cùng Miêu phu tử không hợp nhau, hiện tại Miêu phu tử đã thu được một học trò giỏi là Cố Hoán Sùng, nhưng Lưu phu tử lại không có một học trò giỏi nào như vậy, tuy rằng Ngũ Sinh cũng giỏi, nhưng so với Cố Hoán Sùng thì vẫn còn thua một đoạn.

Miêu phu tử cười nói: “Lưu phu tử, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ có bài nào viết hay sao, cùng cho chúng ta xem qua thử?”

Lưu phu tử có chút xấu hổ, có chút tức giận với Miêu phu tử. Hắn căn bản không có để ý tới Miêu phu tử, cũng không biết phải trả lời thế nào, hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bài thi của Liễu Ứng Cừ và ngồi lại chỗ ngồi một cách lúng túng.

Các phu tử khác dần dần cảm thấy có gì đó không ổn, trước đây Lưu phu tử luôn muốn phản bác, nhưng bây giờ hắn tựa hồ hoàn toàn bị bài thi đó hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.

Miêu phu tử nhất định phải túm lấy bím tóc của đối thủ, hắn nhanh chóng bước tới, nhìn thoáng qua, nhìn thấy bài luận chỉ có một dòng, còn lại là phần giấy trắng!

“Viết rất khá, Lưu phu tử cũng nên cho những người khác xem đi.” Miêu phu tử nói.

Lưu phu tử trong lòng phát khổ, chỉ có thể căng da đầu nói: “Bốn chữ, nhương ngoại an nội.”

(Nhương ngoại: chống ngoại xâm; An nội: bình ổn bên trong.)

“???”

“Còn phía dưới thì sao?”

Lưu phu tử: “Phía dưới cũng không có.”

“...”

“Bốn chữ này không liên quan gì đến ngoại giao, đơn giản là đánh lừa! Đó chỉ là những lời dối trá màu mè!” Một phu tử nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

“Yên ổn triều chính, lại loại trừ mối họa ngoại xâm, như thế nào lại không liên quan đến ngoại giao, triều đình không ổn định, làm sao có thể nói đến ngoại giao?”

“Ý của ngươi là vương triều Đại Chiêu nội bộ bất an? Liễu Ứng Cừ chỉ là một thư sinh nho nhỏ, ngay cả công danh đều không có, hắn thì biết cái gì là đại sự của triều đình? Hắn có hiểu triều đình không?! Làm sao một thư sinh nho nhỏ lại có thể càn rỡ như vậy!”

Khi tân hoàng đế mới lên ngai vàng, việc bàn luận đến chuyện nội bộ triều chính chính là điều cấm kỵ nhất. Đây là truyền thống lâu đời của triều đình, không ai dám nhắc tới.

“Chúng ta ở đây nói nhiều như vậy, không bằng hỏi học trò này tại sao lại viết một câu như vậy?”

“Ngươi nói đúng, để ta cho người gọi hắn tới, quên đi, ta tự mình đưa hắn tới.” Lưu phu tử lau mồ hôi, trong lòng mắng Liễu Ứng Cừ là ngụy quân tử!

Nếu ngươi không biết viết thì đừng viết, nếu ngươi đã viết, thì đừng làm cho nó có vẻ thái quá, bên trong lại ẩn chứa sự hợp tình hợp lý.

Khi Lưu phu tử đi đến lớp học, nhìn thấy lớp học trống trơn, không một bóng người, hắn mới sực nhớ ra hôm nay là ngày học trò được phép về nhà.

Đương nhiên, Liễu Ứng Cừ cũng không còn ở đây.

Mặt khác, các phu tử chỉ biết cầm bài thi mà trong lòng như bị mèo cào.

Trong lòng Miêu phu tử cũng đang suy nghĩ, tại sao Liễu Ứng Cừ lại viết như vậy, trên đường đi, hắn gặp được học trò đắc ý của mình là Cố Hoán Sùng.

“Học trò chào phu tử.” Cố Hoán Sùng hành lễ.

“Ngươi đây là đang chuẩn bị trở về nhà?”

“Vâng, thưa phu tử.”

Miêu phu tử: “Sư nương của ngươi đã may cho ngươi một bộ y phục mới, đợi chốc lát ta đi lấy cho ngươi.”

“Đa tạ phu tử cùng sư nương.” Cố Hoán Sùng trong lòng ấm áp, quan tâm hỏi: “Phu tử, người đang buồn rầu chuyện gì sao?”

“Ở câu hỏi chính bàn luận về ngoại giao, một học trò lớp Đinh đã viết bốn chữ "Nhương ngoại an nội".”

Cố Hoán Sùng trong lòng nhảy dựng, tại sao hắn lại không nghĩ tới? Cố Hoán Sùng trong lòng có chút bực bội: “Phu tử, đây là bài thi do ai viết.”

“Liễu Ứng Cừ.” Miêu phu tử nói.