Liễu Ứng Cừ không để ý tới những lời bàn tán này, hắn đem nội dung bài học trên lớp đọc qua một lần, mặt mày nhàn nhạt, khí chất toàn thân thanh lãnh như tùng bách, hắn độc lập một thế giới, như thể không liên quan đến thế giới bên ngoài, khuôn mặt hoàn hảo không tì vết.
(Tùng bách ở đây mang nghĩa bóng: thanh khiết và không ô uế.)
Lúc này có người bỗng nhiên nhớ tới, Liễu Ứng Cừ có thể được các ca nhi yêu thích cũng không phải không có bản lĩnh, nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy, trong lòng có chút chua chát.
Một tên tiểu tử nghèo không có việc gì lại lớn lên đẹp như vậy?
Hôm nay, Lưu phu tử hiếm khi kêu Liễu Ứng Cừ đứng dậy trả lời các câu hỏi.
Liễu Ứng Cừ suy nghĩ một chút rồi đưa ra câu trả lời, Lưu phu tử vuốt râu gật gật đầu, sau đó hỏi một câu không liên quan đến lớp học: “Ngươi tham gia thi cử ba lần đều không trúng sao?”
“Vâng, phu tử.” Liễu Ứng Cừ trả lời không chút xấu hổ.
Dù sao cũng không phải chính hắn tham gia thi cử nên cảm thấy không có việc gì.
“…” Lưu phu tử nói: “Hãy chú ý nhiều hơn đến kiến
thức của mình.” Nói xong, hắn cho Liễu Ứng Cừ ngồi xuống, trong lòng hoặc ít hoặc nhiều có chút phiền lòng.
...
“Liễu Ứng Cừ, nó rơi ra từ y phục của ngươi.” Cổ Chiến cầm một tờ ngân phiếu đưa cho Liễu Ứng Cừ.
Hắn vừa làm xong bài tập về nhà, không ngờ Cổ Chiến lại đưa cho hắn một tờ ngân phiếu, nhìn thấy giá trị ghi trên đó là năm mươi lượng bạc, quy ra năm mươi ngàn văn tiền.
Liễu Ứng Cừ sắp ngất đi.
Nó rơi ra từ y phục của hắn? Hắn không có nhiều như vậy.
“Cổ Chiến, cái này thật sự rơi ra từ y phục của ta sao?” Liễu Ứng Cừ có chút không tin.
“Đúng vậy.” Cổ Chiến không thể là nói dối được, hắn nói dối cũng không có lợi gì.
Tiêu Minh ở một bên cũng giật mình hỏi: “Ngươi có nhiều như vậy, tại sao còn phải đến chân núi viết thư?”
Liễu Ứng Cừ trong lòng suy nghĩ, trong đầu hiện lên gương mặt tươi cười kia của Thẩm Thanh Ngô, làm sao có người có thể hào phóng như vậy được, ngoài Thẩm Thanh Ngô ra thì Liễu Ứng Cừ không nghĩ ra được ai khác, hắn cũng không thường xuyên lui tới, tiếp xúc với những người khác trong thư viện, nên không thể dễ dàng tiếp cận hắn.
Hắn cũng không phải là một tiên nhân mà không cần ăn không cần uống, kiếm tiền thì không dễ dàng gì, bây giờ đặt trước mặt một bát cơm mềm lớn, như núi vàng núi bạc, trong lòng Liễu Ứng Cừ cũng có dao động.
Hắn cũng muốn ăn nhiều thịt hơn, mặc quần áo mới, còn muốn...khụ... có một ít tiền tiêu vặt để chi tiêu.
Buổi tối, nến đã tắt hết, ký túc xá chìm vào yên tĩnh, Tiêu Minh đột nhiên lên tiếng nói: “Các ngươi ngủ rồi à?”
Trong đầu Liễu Ứng Cừ đang nghĩ đến những ý tưởng không đúng đắn, bị tiếng gọi của Tiêu Minh làm hắn quay trở lại hiện thực.
Liễu Ứng Cừ đáp: “Ta còn chưa ngủ.”
Cổ Chiến cũng đáp lại.
“Mấy ngày nữa chúng ta có thể quay về nhà, nghe người khác nói có mấy người trong lớp đi uống rượu ở thanh lâu.” Tiêu Minh thấp giọng nói: “Có người tính ngủ lại ở thanh lâu.”
“Ngươi nói cái này làm gì, ngươi định đi tới đó sao?” Cổ Chiến kiềm chế tức giận hỏi.
“Ta, ta không có nghĩ tới, sách còn chưa đọc xong, làm sao có thể đi tới đó?” Tiêu Minh hàm hồ nói: “Ta chỉ là nói cho các ngươi biết.”
“Cổ Chiến, ngươi thành thân rồi à?” Tiêu Minh hỏi.
Cổ Chiến ở trong ổ chăn một lúc lâu không lên tiếng, sau đó mới thấp giọng nói: “Đã thành thân.”
Liễu Ứng Cừ nhìn Cổ Chiến, một nam nhân mới ngoài hai mươi tuổi, nhưng đã thành thân.
“Ta cũng đã đính hôn, sau kỳ thi cử sắp tới chúng ta sẽ thành thân.” Tiêu Minh nói: “Ứng Cừ, còn ngươi thì sao?”
“Ta chưa thành thân.” Liễu Ứng Cừ thì thầm.
“Ai, ta không nên hỏi ngươi, cái này ngươi còn biết nhiều hơn so với Cổ Chiến, một người nam nhân đã thành thân.” Tiêu Minh đột nhiên hiểu ra.
Liễu Ứng Cừ tuy chưa thành thân nhưng lại có rất nhiều thủ đoạn.
Liễu Ứng Cừ: “...” Những lời này khiến hắn trông như một kẻ bẩn thỉu.
“Liễu huynh, ngươi có ý kiến
gì không?” Tiêu Minh bừng bừng hứng thú hỏi.
Ngay cả Cổ Chiến cũng bịt tai lại.
Liễu Ứng Cừ: “...” Hắn có thể làm gì?
Phẩm hạnh nam nhân, phẩm hạnh nam nhân, phẩm hạnh thời cổ đại không đứng đắn?