Mặc dù Liễu Ứng Cừ lớn lên trong một gia đình nông dân, nhưng từ nhỏ hắn đã được Đàm đại nương bảo bọc, không cho làm bất kỳ công việc đồng áng nào, lần này đi bộ xuống núi, Liễu Ứng Cừ cảm thấy rất mệt nhọc, khó thở, lau đi mồ hôi trên trán.
Dựa vào tình trạng thể chất hiện tại của mình, hắn cảm thấy mình sẽ không sống được bao lâu, tuy trước đây hắn cũng không thích đi lại, vận động nhiều nhưng đi theo những người khác tham gia đoàn đội nên phải di chuyển nhiều, hiện tại xuyên đến cổ đại cũng không thường xuyên di chuyển đi lại, thân thể cũng yếu đi.
Liễu Ứng Cừ đã đọc qua sách sử, biết rằng nhiều thư sinh cũng có thể lực kém nên đã đến đó từ rất sớm, nhưng hắn lại không muốn đi sớm như vậy.
“Ngươi, một thư sinh, làm gì ở đây?”
“Cụ già, ta tới viết chút thư từ, muốn kiếm chút tiền cho bản thân.” Liễu Ứng Cừ không nhanh không chậm chắp tay nói, khuôn mặt như một viên ngọc quý, dáng vẻ tao nhã.
Cụ già họ Tiền nhìn thấy thái độ của Liễu Ứng Cừ, liền dịu giọng nói: “Vậy ngươi nên đến nhà Lý Chính đi.”
Khi Liễu Ứng Cừ đến nhà Lý Chính, một số người lần lượt đến, tìm Liễu Ứng Cừ viết thư, Liễu Ứng Cừ thực kiên nhẫn nghe.
Cuối cùng, một phụ nhân mỉm cười hỏi hắn: “Tiểu thư sinh này, ngươi đã thành thân chưa?”
“Không có.” Liễu Ứng Cừ lắc đầu.
“Ngươi có người trong lòng không?” Người phụ nhân đó có chút hứng thú, nàng ta có khuôn mặt tròn đầy, nhìn qua trông thật hiền từ.
Liễu Ứng Cừ trong hai đời chưa từng thích ai, hắn vẫn luôn quen sống một mình, nếu có người hắn thích thì đương nhiên là không có ai, nhưng đột nhiên Liễu Ứng Cừ lại nghĩ đến Thẩm Thanh Ngô ở trước mặt hắn mấy ngày hôm trước, Thẩm Thanh Ngô ở trước mặt hắn đỏ mặt, da trắng nõn, xinh đẹp vô cùng.
Hắn ho nhẹ một tiếng, cúi đầu che giấu biểu tình trên mặt.
Phụ nhân nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn liền hiểu rõ, trong lòng cảm thấy đáng tiếc, phụ nhân vốn dĩ là muốn giới thiệu ca nhi trong nhà mình cho hắn, nhưng hiện tại xem ra trong lòng hắn đã có người mình thích.
“Ngươi đã có người trong lòng rồi sao? Ngươi đã thành thân chưa?” Phụ nhân hỏi.
Người dân ở trong thôn đứng phía sau cười nói: “Đối với một thư sinh da mỏng như vậy, làm thế nào trả lời ngươi, đương nhiên là muốn công thành danh toại, sau mới đem người trong lòng cưới về, chỉ cần nhìn chiếc áo xanh trên người hắn là có thể biết được trong nhà chưa có ai.”
Liễu Ứng Cừ có chút chịu đựng không nổi.
Trong lòng hắn cũng nghi hoặc nên hỏi: “Làm thế nào từ y phục có thể nhìn ra được ta chưa thành thân?”
“Cổ tay áo của ngươi có chút rách, nếu có người ở nhà thì cổ tay áo sẽ được khâu lại, sẽ không phải để y phục có tay áo rách như vậy.”
“Nương tử của ta rất thích thêu thùa, lúc trước khi ta đang gánh nước thì bị ngã và bị rách tay áo, nương tử của ta cảm thấy rất đau lòng, nên đã khâu vá lại y phục cho ta.”
Liễu Ứng Cừ: “...”
Vành tai của Liễu Ứng Cừ có chút đỏ lên, hắn thật sự không chịu nổi những trò đùa này, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục viết, nhưng trong lòng lại hoang mang, thấp thỏm.
Hắn không hiểu tại sao bản thân lại nghĩ đến Thẩm Thanh Ngô sẽ không khâu vá lại y phục cho mình, chắc hẳn hắn sẽ đổi một bộ y phục mới, hơn nữa tay nghề thêu thùa của Thẩm Thanh Ngô không tốt, cũng chưa từng khâu vá y phục cho người khác.
Trong nguyên tác, sau khi Thẩm Thanh Ngô thành thân với nguyên chủ, Thẩm Thanh Ngô không hề có nửa điểm kiềm chế tính tình nóng nảy, bóp chết tính đào hoa của nguyên chủ, sau khi có biệt viện riêng, hắn trở thành nhân vật trùm bá trong nhà, điều này khiến cho nguyên chủ một người có chủ nghĩa đại nam chủ cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Thẩm Thanh Ngô nào có nửa điểm bộ dáng ca nhi, hắn chưa bao giờ dịu dàng ngọt ngào, e thẹn, cũng chưa bao giờ cấp cho ai mặt mũi, cũng chưa bao giờ ngoan ngoãn, dịu ngoan như vậy.
Trong phủ liền không có một cô nương cùng ca nhi xinh đẹp nào, tất cả đều là nam tử cao lớn thô kệch cùng với một ít ca nhi gầy gò, kém hấp dẫn, hắn chính là một phu lang chỉ biết ghen tuông. Hắn còn quản thúc kiểm soát việc ra vào cổng của nguyên chủ, một người lớn tướng như vậy, về sau còn phải làm quan, lại bị hắn quản thúc như tôn tử, làm cho nguyên chủ trong lòng tức giận bất bình, trong lòng sinh ra oán hận.
(Tôn tử: con cháu, cháu trai.)
Nhưng đối với một người như nguyên chủ, cho dù Thẩm Thanh Ngô có dịu dàng, ngọt ngào yêu thương hắn, thì hắn cũng không thỏa mãn, hắn dã tâm bừng bừng, Thẩm Thanh Ngô cũng không thể thỏa mãn.
Liễu Ứng Cừ đã viết rất nhiều thư cho người dân trong thôn, cũng sắp hết giờ nghỉ trưa nên vội vã lên núi, may thay vẫn còn kịp giờ và không vượt quá thời gian quy định.
“Tôn công tử còn chưa trở lại, chắc là thọc trúng tổ ong vò vẽ.”