Liễu Ứng Cừ nằm xuống một lúc, bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời.
Hắn đang suy nghĩ về bước đi tiếp theo của mình.
Trong đầu hắn về cuốn sách này thực sự mơ hồ, đọc rất lâu, hắn cũng chỉ có ấn tượng sau khi nhìn thấy nguyên chủ có cùng tên với mình.
Nhà họ Liễu sống ở một thôn làng nhỏ, Liễu phụ qua đời vào năm lũ lụt lớn, chính là Đàm đại nương đã nuôi nấng ba người họ, trong nhà vẫn còn ba mẫu đất giúp họ có cái sinh nhai.
Hơn nữa, nguyên chủ đi thư viện đọc sách cùng với lần này sinh bệnh hao hết tiền tài trong nhà, nguyên chủ lúc này mới đẩy Liễu Vân Nguyện cho lão già họ Đặng hơn sáu mươi tuổi để nhận lễ có giá trị mười lượng bạc.
Liễu Ứng Cừ kiếp trước quá mệt mỏi, kiếp này hắn chỉ muốn yên ổn làm một con cá muối.
Nhưng không có tiền, cuộc sống của hắn không phải là cuộc sống của một cá muối mà là cuộc sống của con cá chết.
Hắn có ham muốn vật chất rất thấp, nhưng trước tiên hắn phải kiếm lại mười lượng bạc.
Làm ruộng, hắn biết rất rõ về bản thân và tự nhận thức được, hơn nữa làm ruộng không kiếm được nhiều tiền, thời cổ đại, làm ruộng bị đánh thuế má rất nặng.
Đọc sách, hắn thực sự sợ đọc sách, trường thi thời cổ đại giống như trường thi chết chóc, người tham gia thì nhiều, tỉ lệ đỗ đạt lại thấp, trong khi đó thời cổ đại người đọc sách cũng không dễ dàng gì.
Sau khi nghĩ ngợi xong, hắn nằm trên giường ngủ thϊếp đi.
Đêm càng lúc càng tối, Liễu Vân Nguyện đi đến cắt bớt bấc đèn dầu.
Một lúc lâu sau, Đàm đại nương trở lại, cả nhà bắt đầu dùng bữa, Liễu Ứng Cừ đã có thể ra khỏi giường, miễn cưỡng ăn được vài miếng.
Hắn hắng giọng nói: “Nương, sức khỏe của ta gần như tốt rồi, ta có thể đi thư viện tìm mấy bản thảo sao chép lại, kiếm ít tiền.”
“Ngươi hãy chăm chỉ đọc sách thật tốt đi, không cần lo lắng về tiền bạc.” Đàm đại nương vội vàng cự tuyệt.
Liễu Ứng Cừ không thể chịu đựng được việc bị cự tuyệt nên quyết định... cầu xin Đàm đại nương.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Ứng Cừ ngồi trên xe bò đầu thôn, miễn cưỡng trả ba đồng, chen lấn sang một bên, có rất nhiều người ngồi xung quanh, có già có trẻ, có nam có nữ chen lấn giống như đi xe buýt, Liễu Ứng Cừ bị lấn mất thăng bằng liền ngã ra phía sau.
Hắn đang định nói vài lời hay ho thì ngẩng đầu nhìn thấy một nam tử cường tráng cơ bắp cuồn cuộn, trước nam tử cường tráng đầy cơ bắp càng làm nổi bật thêm sự gầy gò, ốm yếu của Liễu Ứng Cừ.
Nam tử cường tráng đầy cơ bắp nhìn hắn.
Liễu Ứng Cừ lớn lên trông không tệ, lại mặc một thân y phục màu xanh, dáng người mảnh khảnh, ngũ quan tuấn mỹ nhìn qua không giống người có xuất thân từ nông thôn, ngược lại, hắn trông giống như công tử của một gia đình giàu có, có học thức, giống như một người xuất thân từ gia tộc lớn dòng dõi làm quan.
Nam tử cường trán đầy cơ bắp dữ tợn nói: “Ngồi xích qua một chút đi.” Hắn không thể chịu được khi nhìn thấy một tiểu bạch kiểm như vậy. (Tiểu bạch kiểm: vẻ ngoài xinh đẹp)
Liễu Ứng Cừ cúi đầu, lông mi dài ngã bóng lên khuôn mặt, đường nét tuấn tú trong trẻo.
Liễu Ứng Cừ lấy ra một chiếc khăn tay, ho nhẹ một tiếng, sau đó vô tình nắm chặt lại, trên khăn tay hiện lên vết đỏ, cười khổ nói: “Thực xin lỗi các vị, thân thể của ta không tốt lắm.”
“Ta lập tức nhường một chút.” Chỗ ngồi của Liễu Ứng Cừ không lớn lắm, nên việc hắn có nhường chỗ hay không không quan trọng, thấy bộ dáng của Liễu Ứng Cừ, mọi người đều liếc nhìn nam tử cường tráng đầy cơ bắp đó.
“...Không cần.” Nam tử cường tráng đầy cơ bắp nhìn thấy Liễu Ứng Cừ ho ra máu, trầm mặc một lúc lâu không nói, trên mặt mang theo vài phần xấu hổ.
“Đa tạ đại ca ngươi.” Liễu Ứng Cừ nhét khăn tay vào trong áo, thực lòng nói lời cảm tạ.
Ngồi trên xe bò có chút xóc nảy, Liễu Ứng Cừ nắm lấy tấm ván gỗ và ngồi vững cho tới thị trấn Thanh Thủy.
“Bánh bao thơm ngon! Nào, bánh bao thơm ngon!”
“Táo tươi! Ba quả hai mươi văn tiền!”
“Đường hồ lô! Bán đường hồ lô!”
Thị trấn Thanh Thủy người đến người đi rất náo nhiệt, Liễu Ứng Cừ cũng nhìn thấy nhiều nam tử cài những chiếc trâm hoa mỹ, hắn nhớ rằng công tử Thẩm gia, Thẩm Thanh Ngô cũng rất thích những món trang sức hoa mỹ như thế này, khi có mẫu trang sức mới Thẩm Thanh Ngô chính là người đầu tiên đi mua, Thẩm Thanh Ngô bản thân cũng có tiền, quả thật rất tiêu sái. (Phóng khoáng, đẹp trai)
Hắn chỉ không có tính khí tốt, nói dễ nghe một chút là nuông chiều từ bé, nói khó nghe chính là hắn không biết cách hòa hợp với người khác.
Mọi người ở thị trấn Thanh Thủy đều biết Thẩm gia có mỏ quặng, Thẩm Thanh Ngô còn có một người cữu cữu (cậu) làm quan ở kinh thành, mặc dù tính tình Thẩm Thanh Ngô không tốt, hắn cũng không phải là một ca nhi dịu ngoan nhưng hắn lại có một người cha giàu có, một người cữu cữu có quyền có thế.
Liễu Ứng Cừ cảm thấy rất hâm mộ, thật tuyệt vời, nếu hắn cũng muốn có một người cha giàu có và một người cữu cữu có quyền có thế.
Số tiền trong nhà đưa không đủ mua giấy, mực nên hắn muốn đi tiền trang vay tiền. (Tiền trang: ngân hàng tư nhân.)
Lúc này trong Thẩm gia, Thẩm phụ lại đang thúc giục hôn sự, một công tử mặc gấm đang ngồi trong đại sảnh, đôi mắt sáng, nét mặt thanh tú, trắng trẻo, dáng người mảnh khảnh, bờ vai rộng eo thon, chống cổ tay sang một bên lười biếng dựa vào ghế, nhếch môi cười: “Việc này cũng không vội, bọn họ chướng mắt ta, ta cũng chướng mắt bọn họ.”
“Ngươi nhất định phải làm cho ta tức chết sao?” Thẩm phụ tức giận đến thành một lão già.
“Ta cũng thực ngoan ngoãn đi gặp bọn họ, bọn họ không có nguyện ý, ta cũng không nguyện ý, chuyện này người không thể trách ta.” Thẩm Thanh Ngô chống đầu: “Mà bọn họ lớn lên cũng không hợp khẩu vị của ta.”
“Ngươi đã nói gì với bọn họ?”
“Không cần phải nói, bọn họ không tuân theo quy tắc thứ nhất.” Thẩm Thanh Ngô vẫn có chút tức giận: “Ta yêu cầu bọn họ không được nạp thϊếp, cũng không được hạn chế tự do của ta, tốt nhất cứ để ta làm những gì giống như lúc ta chưa thành thân, nam nhân thật phiền toái.”
Thẩm phụ: “...”
Một gã sai vặt nói vài câu vào tai Thẩm Thanh Ngô, ánh mắt Thẩm Thanh Ngô sáng lên, vội vàng đi ra ngoài: “Cha, ta đi trước, cơm chiều ta ăn ở bên ngoài.”
Chính tiểu nhị ở tiền trang nói Liễu Ứng Cừ đã tới, dù sao thì Liễu Ứng Cừ cũng luôn đến gặp Thẩm Thanh Ngô ở tiền trang để cho thuận tiện, bọn họ quyết định gặp nhau ở tiền trang, vừa lúc trò chuyện xong, sau đó lấy tiền đưa cho Liễu Ứng Cừ, vô cùng thuận tiện.
Thẩm Thanh Ngô cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.