Vẫn còn thời gian để suy nghĩ về những chuyện khác.
Liễu Ứng Cừ lần này gặp mặt cũng không có đòi tiền hắn, nhưng hắn vẫn nhét một tờ ngân phiếu vào trong y phục của Liễu Ứng Cừ, khuôn mặt Thẩm Thanh Ngô đỏ bừng, nghĩ đến Liễu Ứng Cừ khóe miệng hắn liền cong lên cười.
Thẩm Thanh Ngô trước đây cùng Liễu Ứng Cừ không có nhiều tiếp xúc, nhưng hiện tại Thẩm Thanh Ngô khá hài lòng, nhưng hắn có chút phiền muộn bởi vì Liễu Ứng Cừ đối với hắn không mấy nhiệt tình.
Hắn lớn lên cũng đẹp đẽ nha, tính tình cùng gia thế đều không tồi.
Buổi sáng, Thẩm phụ còn có hứng thú đi theo viện trưởng đi thăm thư viện, Thẩm Thanh Ngô cũng bị Thẩm phụ lôi kéo đi tìm hiểu thêm, hắn chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi đi theo.
“Lớp Giáp có hạt giống rất tốt, Cố Hoán Sùng thực không tồi, ta đoán chừng lần này hắn sẽ thi đạt tú tài, con đường rộng mở.” Viện trưởng cười nói.
“Vậy thì tốt.” Thẩm phụ gật gật đầu, nhưng bản thân cữu cữu của Thẩm Thanh Ngô năm đó chính là Thám Hoa, Thẩm phụ cũng không mấy nhiệt tình.
Thẩm Thanh Ngô không phục, hắn tin rằng Liễu Ứng Cừ là người giỏi nhất, cho dù Liễu Ứng Cừ cùng Cố Hoán Sùng tỷ thí thua, thì đó cũng là do âm mưu quỷ kế của Cố Hoán Sùng.
Nhưng hắn cũng biết, trước mặt Thẩm phụ, hắn vẫn phải nhịn xuống không nói chuyện.
Mãi đến khi đến lớp Đinh, họ mới nghe thấy những lời nói của Tôn Kiệt, tay của Thẩm phụ đã run lên vì tức giận.
Sau đó Liễu Ứng Cừ giúp hắn trút giận.
Thẩm Thanh Ngô cao hứng đến mức gần như bay lên trời, hai mắt đột nhiên sáng lên, lửa giận trong lòng cũng bớt đi.
Thẩm phụ hỏi: “Thư sinh này tên là Liễu Ứng Cừ à?”
Viện trưởng không chắc chắn: “Phải không?”
Trong thư viện có nhiều người như vậy, viện trưởng không biết Liễu Ứng Cừ cũng là chuyện bình thường.
“Hôm qua ngươi có đi cùng hắn không?” Thẩm phụ lại hỏi.
“Ở đây ta không quen đường đi nên nhờ người dẫn đường đi dạo một chút.” Thẩm Thanh Ngô có chút tức giận nói: “Ta không biết Tôn Kiệt này vì cái gì lại phát điên như vậy.”
Thẩm phụ ho nhẹ một tiếng, yêu cầu Thẩm Thanh Ngô kiềm chế bản thân trước mặt người ngoài: “Ta hiểu được.”
Thẩm Thanh Ngô vốn dĩ muốn liếc mắt nhìn Liễu Ứng Cừ một cái, nhưng Thẩm phụ đã mang hắn đi.
Tôn Kiệt chưa kịp tan học thì đã có người hầu trong nhà đến.
“Công tử!”
“Phúc Toàn, sao ngươi lại tới đây?” Tôn Kiệt trợn mắt há hốc mồm, Phúc Toàn chính là lão nhân bên người phụ thân hắn, địa vị không giống như những người hầu khác.
Tôn Kiệt trong lòng có dự cảm không tốt.
“Công tử, lão nô có lễ, lão gia sai lão nô đến hỏi công tử một chút có phải người đã đắc tội với Thẩm gia hay không, Thẩm gia đã không hợp tác với chúng ta nữa, đó là một vụ làm ăn rất quan trọng, bây giờ bọn họ đột nhiên không hợp tác nữa, trong nhà mọi người đều không hiểu ra sao, lão gia sai lão nô đến xem thử.”
Tôn Kiệt cảm thấy có chút chột dạ, nhưng không khỏi thắc mắc, những lời hắn ở lớp học làm sao có thể lọt vào tai Thẩm gia.
Ánh mắt hắn có chút lảng tránh, môi mím lại ngập ngừng không nói chuyện.
Phúc Toàn là người tinh mắt, liếc mắt một cái đã nhìn thấu Tôn Kiệt, trong lòng hiểu rõ, hắn nói: “Công tử, nếu là chuyện của người, người nên đến xin lỗi Thẩm gia, làm Thẩm gia nguôi giận, bằng không lão gia sẽ tức giận.”
Tôn Kiệt rùng mình khi nghĩ đến Tôn lão gia, Tôn lão gia đối đãi với con cái trong nhà không mấy ôn hòa, hắn là nhi tử thứ hai trong nhà, trong nhà đại ca đã kế thừa gia nghiệp, Tôn lão gia người này lãnh khốc vô tình, nếu gây trở ngại tới sự phát triển của gia tộc, Tôn Kiệt không dám nghĩ đến chuyện tiếp theo.
“Ta, ta đã biết.” Tôn Kiệt ủ rũ cụp đuôi.
Liễu Ứng Cừ sau giờ học không có ý định đến chỗ hẹn của Tôn Kiệt, mà Tôn Kiệt lại xin nghỉ vào buổi chiều và vội vàng rời khỏi thư viện.
Mọi người trong lớp học khe khẽ xì xào bàn tán, Liễu Ứng Cừ cho rằng trong nhà Tôn Kiệt đã xảy ra chuyện gì đó, sau đó hắn nhanh chóng đem chuyện này vứt bỏ ra sau đầu, nghĩ cách tăng thêm thu nhập cho gia đình mình.
Hắn nghĩ rằng sân trước có một khoảng đất trống rộng rãi để bọn họ có thể nuôi một số con vật, còn nhà họ Liễu hiện tại chỉ có một con gà mái già.
Trước tiên, mua một ít gà con, nuôi chúng thử.
Hắn cũng không biết thời cổ đại gà con bán giá như thế nào, sau khi tan học hắn ngồi trong ký túc xá liền nghĩ tới Cổ Chiến.
Cổ Chiến nghi ngờ hỏi: “Ngươi muốn nuôi gà à?”
“Đúng vậy, trong nhà có một khoảng đất trống muốn tận dụng.”
“Gà con giá mười lăm văn tiền, gà mái già giá năm mươi văn tiền.” Cổ Chiến nói.
Liễu Ứng Cừ chỉ có hai mươi văn tiền trong tay, nhìn vào túi tiền không đủ của mình, sau đó hướng Cổ Chiến nói lời cảm tạ.
Nhà ăn của thư viện trả tiền ăn mỗi tháng một lần, nếu người nào muốn ăn ngon hơn thì có thể trả tiền cho người trong nhà ăn, nhà ăn sẽ chuẩn bị một phần riêng cho người đó.
May mắn thay, nguyên chủ đã trả tiền tháng này, nếu không Liễu Ứng Cừ sẽ không đủ tiền.
Còn việc chép sách, phải mất một thời gian nữa mới hoàn thành xong cuốn sách hắn đang chép.
Tiêu Minh sau khi nghe Liễu Ứng Cừ hỏi Cổ Chiến, hắn liền bước tới nói: “Thư viện mỗi ngày giữa trưa đều có thời gian nghỉ ngơi, thư viện Thanh Thủy chúng ta ở trên núi, Ứng Cừ ngươi nếu là thật sự thiếu tiền, có thể xuống chân núi viết thư cho các thôn dân, cũng có thể kiếm chút tiền.”
“Đa tạ ngươi, ngày mai ta sẽ xuống núi nhìn xem thử.” Liễu Ứng Cừ hai mắt sáng ngời.
Hắn sẽ xấu hổ nếu đi hỏi vay tiền, hắn càng xấu hổ hơn nếu để Đàm đại nương cùng Liễu Vân Nguyện hỗ trợ việc học tập của hắn.
Hiện tại ngẫm lại, ở đây hắn chỉ có thể tham gia khoa cử, hắn hẳn là có thể vượt qua kỳ thi đỗ đạt tú tài phải không?
Liễu Ứng Cừ có chút không yên tâm