Chương 8.1

Hạ Nguyên đang xách hai cái thùng lớn, hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc, liền vui vẻ nói: “Liễu huynh, hóa ra là ngươi à, mau đến giúp ta cầm một chút.”

Liễu Ứng Cừ đáp lại một tiếng rồi giúp Hạ Nguyên xách một thùng nước, thùng đổ đầy nước nên rất nặng, Liễu Ứng Cừ vẫn còn có thể chống trụ, Hạ Nguyên xách hai thùng nước đầy, sau khi đưa cho Liễu Ứng Cừ một thùng, cảm thấy dễ dàng hơn nhiều.

Liễu Ứng Cừ hỏi: “Ngươi xách nhiều nước như vậy để làm gì?”

Hạ Nguyên: “Uống nước.”

Liễu Ứng Cừ có chút không nói nên lời, Hạ Nguyên khẩu vị quá lớn.

Sau khi giúp Hạ Nguyên xách nước về, Hạ Nguyên lấy một ít đồ ăn vặt từ ký túc xá ra, có lẽ là hạt dưa cùng những thứ linh tinh khác, đưa cho Liễu Ứng Cừ: “Liễu huynh, ngươi cầm lấy cái này ăn đi.”

Thấy không thể từ chối, Liễu Ứng Cừ đành nhận lấy mang chúng về phòng, khi trở lại ký túc xá của mình, ngoại trừ Tiêu Minh, hắn còn nhìn thấy một người bạn cùng phòng khác, tên là Cổ Chiến, học vấn của hắn cũng thuộc dạng tốt, nhưng xuất thân từ một gia đình nghèo.

Liễu Ứng Cừ chép sách một lúc rồi tắt đèn đi ngủ.

Tại ký túc xá dành cho phu tử, Lưu phu tử đem mấy bài thi làm tốt cất đi, đêm nay hắn đã sửa qua một số bài thi, nhìn qua không tốt cũng không tệ, khoảng cách đến thời điểm khảo thí vẫn còn một đoạn thời gian, vốn dĩ Lưu phu tử cũng không tính hôm nay để bọn họ làm bài kiểm tra thi thử, thế nhưng hắn bị Miêu phu tử bên lớp Giáp làm cho rất tức giận.

Miêu phu tử này vẫn luôn khoe khoang Cố Hoán Sùng trong lớp của bọn hắn, mặc dù Lưu phu tử thừa nhận rằng Cố Hoán Sùng có phần tài năng văn chương, nhưng hắn cảm thấy chua chát, trong lòng vẫn là không phục.

Lớp của Lưu phu tử là lớp Đinh, vẫn có một số mầm có triển vọng tốt, ví dụ như người mà hắn xem trọng nhất là Ngũ Sinh, Lưu phu tử nghĩ nghĩ rồi lấy một mình bài thi của Ngũ Sinh ra, bài thi phía trên Ngũ Sinh chính là của Liễu Ứng Cừ.

Lưu phu tử vuốt râu gật đầu khi nhìn thấy bài thi của Ngũ Sinh, mặc dù câu trả lời này tốt, Ngũ Sinh cũng trích dẫn kinh điển, nhưng trong lòng Lưu phu tử vẫn có chút tiếc nuối, câu trả lời này vẫn không đủ để gãi đến tâm khảm của Lưu phu tử, tóm lại hắn cảm giác nó còn thiếu chút gì đó.

Thời gian cũng không còn sớm, Lưu phu tử mang theo sự tiếc nuối trong lòng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Liễu Ứng Cừ nhét một chiếc bánh bao từ nhà ăn rồi vội vàng vào lớp học đọc sách, thời điểm hắn bước vào lớp học, hầu hết mọi người đều đã đến và bắt đầu ngân nga gật gù lắc đầu đọc sách.

“Liễu Ứng Cừ, ngày hôm qua ngươi cùng ca nhi của Thẩm gia lén gặp gỡ ở thư viện à.” Một tên công tử con nhà giàu nhìn thấy Liễu Ứng Cừ đến liền trở nên phấn chấn.

Nói đây là cuộc gặp gỡ lén lút, đây không phải cố ý hủy hoại thanh danh Thẩm Thanh Ngô sao.

Liễu Ứng Cừ nghe vậy liền ngẩng đầu lên: “Không phải gặp lén lút, chúng ta đi cùng nhau một cách công khai, quang minh chính đại, cũng không phải chỉ là một ca nhi cùng một nam nhân đi cùng nhau thì nhất định sẽ gây ra chuyện gì.”

“Thẩm Thanh Ngô.” Tôn Kiệt khẽ cười nhẹ một tiếng, giọng điệu có phần khinh thường: “Chính là một ca nhi già trong huyện, cũng không có ai nguyện ý cưới hắn.”

Liễu Ứng Cừ cười nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Ta hai mươi ba tuổi.” Tôn Kiệt có chút nghi hoặc, muốn xem xem trong hồ lô của Liễu Ứng Cừ có bán thuốc gì, mà hỏi một số vấn đề khó hiểu như vậy.

“Thẩm Thanh Ngô bao nhiêu tuổi?” Liễu Ứng Cừ dù bận vẫn ung dung.

“Mười tám tuổi.”

Liễu Ứng Cừ cười: “Ngươi so với Thẩm Thanh Ngô còn lớn hơn nhiều, vậy ngươi chính là một nam nhân già rồi.”

Trong lớp học vang lên một trận cười vang, buổi sáng đọc sách vốn là nhàm chán, bây giờ nghe được Liễu Ứng Cừ nói những lời này lại khiến bọn họ cười một trận.

Tôn Kiệt nghe vậy, mặt đỏ bừng bừng vì tức giận, hét lớn, tức ngực khó thở: “Nam nhân làm sao có thể so sánh tuổi tác cùng với ca nhi?”

“Nam nhân già chính là nam nhân già, chẳng lẽ ngươi so với Thẩm Thanh Ngô, ngươi nhỏ tuổi hơn sao?” Liễu Ứng Cừ hỏi.