Mọi người trong lớp học cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, Liễu Ứng Cừ rõ ràng ngủ gà ngủ gật, nhưng vẫn có thể đưa ra câu trả lời chính xác, trong khi bài học này còn có chút khó.
Liễu Ứng Cừ dùng bút lông ghi chú vào trong cuốn sách, sau khi được nhắc nhở, cuối cùng hắn cũng lấy lại tinh thần một chút.
Vào thời cổ đại, thư sinh có cường độ tham gia các lớp học rất cao, may mắn là buổi tối không có tiết học, nếu không Liễu Ứng Cừ sẽ thật sự suy sụp.
Lúc hai giờ chiều, có lớp lý thuyết chính sách.
Vào lúc ba giờ chiều, một phu tử dẫn bọn họ tham gia một cuộc tranh luận, Liễu Ứng Cừ chết lặng khi bị đối phương đưa ra những lập luận xối xả như đổ máu chó lên đầu.
Vào lúc năm giờ chiều, phu tử yêu cầu họn họ viết một bài văn dài mười ngàn từ, khiến Liễu Ứng Cừ thiếu chút nữa nôn mửa khi viết nó.
Vào lúc sáu giờ tối là thời gian ăn bữa tối, rất thơm ngon, tuy nhiên thịt hơi ít, Liễu Ứng Cừ phồng má và ăn xong miếng thịt với vẻ cảm kích vô cùng.
Vào lúc bảy giờ tối là khoảng thời gian học thuộc bài, Liễu Ứng Cừ liếc nhìn qua lại vài cái rồi ghi nhớ, sau đó bắt đầu lười biếng.
Vào lúc tám giờ tối trở về ký túc xá sau giờ học, Liễu Ứng Cừ cảm thấy mình như được sống lại, ngay cả hơi thở cũng trở nên dễ chịu hơn.
“Liễu Ứng Cừ, ngươi đi sai đường rồi, ký túc xá của ngươi ở bên này.”
“Ta tới đây.” Liễu Ứng Cừ thiếu chút nữa đã đi sai đường, phải quay đầu trở lại.
Hắn đem y phục đặt lên giường đệm, sau khi tắm rửa sạch sẽ, tóc ướt dầm dề ngồi ở mép giường, cầm lấy tay nải nhỏ của mình mở ra, nhìn thấy số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình, hắn cảm thấy đau khổ, sau đó cầm lấy chúng rồi cất đi.
Chỉ có hai mươi văn tiền, một trăm tám mươi văn tiền còn lại, Liễu Ứng Cừ lặng lẽ nhét vào trong phòng của Đàm đại nương.
Hắn còn mang theo hai bộ y phục, hôm nay hắn đi đường nên có phần mệt mỏi, lại có bài kiểm tra nên giờ rất buồn ngủ, nhưng hắn vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, đem cuốn thoại bản ra chép lại.
Hắn quá nghèo.
“Ứng Cừ, ngươi chép sách kiếm tiền à.” Tiêu Minh, người sống cùng ký túc xá, bước ra khỏi phòng tắm, hắn liếc mắt một cái liền thấy Liễu Ứng Cừ đang ngồi trên ghế với tờ giấy trải ra trên bàn và viết cái gì đó.
Hắn hơi sửng sốt, dưới ánh nến, khuôn mặt của Liễu Ứng Cừ trở nên rất mềm mại, lúc hắn ngẩng đầu lên, đường nét trên khuôn mặt rất rõ ràng, lộ ra sống mũi cao cùng đôi môi mỏng, khi nhìn người khác, đôi mắt chứa một loại ảo giác thâm tình trong đó.
Liễu Ứng Cừ trả lời: “Đúng vậy, có ảnh hưởng đến các ngươi không?” Nếu ảnh hưởng đến bọn họ, Liễu Ứng Cừ dự định sẽ không chép sách nữa, ký túc xá là nơi công cộng, hắn không thể vì bản thân mình mà làm ảnh hưởng đến người khác.
“Không có việc gì, chúng ta cũng không đi ngủ sớm như vậy.” Tiêu Minh đáp, đột nhiên cảm thấy Liễu Ứng Cừ đối với bọn họ rất khách khí, nhưng loại khách khí này lại khiến cho Tiêu Minh cảm thấy thoải mái, cảm thấy Liễu Ứng Cừ cũng khá ân cần.
Chỉ là trước đây Liễu Ứng Cừ chưa bao giờ lo lắng về vấn đề tiền bạc, bây giờ nhìn bộ dạng này cũng không giống như đang giả vờ.
“Nào, ai tới giúp một chút, giúp ta cầm lấy cái thùng.”
Tiêu Minh đang nằm trên giường đắp chăn, còn chưa kịp bước xuống, đã nhìn thấy Liễu Ứng Cừ đi ra ngoài.
Trong lòng hắn sửng sốt, Liễu Ứng Cừ từ khi nào lại trở nên nhiệt tình như vậy?
Liễu Ứng Cừ đi ra ngoài, bên ngoài ánh nến có chút mờ mịt, trên mặt hắn phủ một tầng bóng tối, quai hàm mịn màng.
Thanh âm ôn nhuận trầm thấp: “Ngươi cần ta giúp cái gì?”