Chương 7.2: Thúc dục hôn sự

Phong cảnh trong thư viện Thanh Thủy vẫn rất thú vị, trong thời gian đọc sách nên không có nhiều người quanh quẩn trong khuôn viên thư viện, nhưng vẫn có một số người lảng vảng không mục đích trong thư viện.

“Ta đã nhìn thấy gì vậy? Trong thư viện lại có một ca nhi.”

“Có chuyện gì vậy? Không phải ca nhi của nhà Viện Trưởng không ở đây sao?”

“Mẹ kiếp! Ta đang nói Thẩm gia! Cái kia Thẩm Thanh Ngô!”

“Hắn tới đây làm gì? Không có thư sinh nào có thể chịu đựng được hắn ta.”

Đại danh Thẩm Thanh Ngô, bọn họ có người nào không biết? Hơn nữa còn có một người cữu cữu như vậy, ai mà không biết đến? Nếu lấy hắn, ngươi sẽ có tiền đồ về sau, nhưng có rủi ro nguy hiểm, trừ phi ngươi giả vờ là chính nhân quân tử cả đời, bằng không Thẩm Thanh Ngô sẽ coi thường ngươi.

Không nạp thê thϊếp, không hạn chế tự do, còn có bảy bảy tám tám điều kiện khác nhau, nghe có vẻ điên rồ.

Ca nhi của Viện Trưởng thư viện bọn họ rất dịu dàng, ôn nhu, xinh đẹp, không có phiền phức như Thẩm Thanh Ngô!

“Hắn ở một mình à?”

“Bên cạnh hắn có một nam tử.”

Điều này khiến bọn họ cảm thấy hứng thú, sôi nổi hỏi: “Là ai?”

“Liễu Ứng Cừ.”

Ở bên kia, Thẩm Thanh Ngô vốn dĩ không thích cùng người khác đi dạo nhiều, bây giờ đi cùng với Liễu Ứng Cừ lại có vài phần thoải mái.

Hơn nữa, Liễu Ứng Cừ cũng không có mất kiên nhẫn đối với hắn, vẫn chăm chú nghe hắn nói.

Liễu Ứng Cừ bình tĩnh chuyển chủ đề thành thân, cùng Thẩm Thanh Ngô nói chuyện trên trời dưới đất gì cũng được.

Chỉ là phiền não của tiểu thiếu gia khác với những phiền não của hắn mà thôi.

“Gần đây ở Kim Phẩm Trai có rất ít đồ trang sức, hơn nữa lại có rất nhiều người mang trang sức giống ta, như vậy không thể nhìn thấy ta có sự khác biệt.” Thẩm Thanh Ngô thích trang điểm, hôm nay hắn mặc một thân y phục màu đỏ, màu sắc rất chết người, nhưng Thẩm Thanh Ngô có làn da trắng nõn, nụ cười rạng rỡ bắt mắt.

Hoàn toàn có thể áp được màu đỏ.

Liễu Ứng Cừ nghe Thẩm Thanh Ngô nói xong, đây không phải là đυ.ng hàng sao?

Liễu Ứng Cừ nói: “Ngươi lớn lên thật đẹp, không ai có thể so sánh được với ngươi.”

Thẩm Thanh Ngô cũng tự tin vào ngoại hình của mình, nhưng khi nghe Liễu Ứng Cừ nói lời này, trong mắt hắn lấp lánh, ai mà không vui vì mình là người đẹp nhất trong mắt người yêu, Thẩm Thanh Ngô cũng không ngoại lệ.

“Ngươi nói lời này là đang dỗ ta thôi.” Thẩm Thanh Ngô giả vờ từ chối, người tinh tường đều có thể nhìn ra trong lòng hắn đang vui vẻ.

Liễu Ứng Cừ biết đối phương sẽ vui vẻ khi nghe những lời này, lần sau hắn vẫn sẽ khen.