Chương 6.2: Thi cử

Buổi chiều Đàm đại nương bảo Liễu Ứng Cừ ở lại trong phòng đọc sách, Liễu Ứng Cừ không thể ở lại đọc sách lâu hơn nữa nên đi theo Đàm đại nương đi cày ruộng, hắn vào thôn mượn con bò già, quả nhiên là xong việc nhanh, hắn đang định trả con bò thì nhìn thấy một nam tử cao ráo, tuấn mỹ nhìn vào mặt hắn, ánh mắt của người đó khiến hắn không thoải mái.

Sau khi trở về nhà, Liễu Ứng Cừ trong lòng vẫn nhớ rõ, rốt cuộc trong thôn lúc nào lại có một nam nhân khí chất bất phàm như vậy không giống như một người tầm thường, Liễu Vân Nguyện nghe xong Liễu Ứng Cừ miêu tả, hắn cười: “Đó chính là Cố đại ca nha.”

Liễu Ứng Cừ kinh hãi.

“Ta cùng hắn quan hệ không tốt sao?”

“Ngươi thích Bạch quả phu, làm sao có thể cùng hắn có quan hệ tốt?” Liễu Vân Nguyện khéo léo nói: “Hơn nữa nhị ca ngươi ở trong thư viện cũng cùng người khác đối đầu.”

“Lần này ngươi rơi xuống nước, chính là bại dưới hắn.”

Liễu Ứng Cừ: “...” Hắn và nhân vật chính công đã sớm kết thù rồi!

Liễu Ứng Cừ chép sách trong vài ngày và dần dần tìm hiểu về vương triều Đại Chiêu, vương triều Đại Chiêu coi trọng văn hơn võ, có phong cách văn chương mạnh mẽ, thuế má ở vương triều Đại Chiêu không nặng, nhưng thường dân vẫn phải đi làm phục vụ lao dịch những công việc nặng nhọc, ngày xưa Liễu Ứng Cừ không đi, Liễu Vân Nguyện phải thay thế hắn đi, lúc trở về cả người đều sụt cân.

Nếu có thể trở thành tú tài, thì có thể miễn lao dịch.

Vài ngày sau Liễu Ứng Cừ ngồi trên xe bò đến thư viện trong huyện Thanh Thủy để đọc sách.

Liễu Ứng Cừ dựa theo trí nhớ ngồi vào vị trí, người ngồi ở bàn phía sau vỗ vỗ vào lưng hắn: “Ngươi nhớ làm bù bài tập về nhà.”

Người lên tiếng tương đương với vị trí lớp trưởng của lớp này, hắn tên là Ngũ Sinh, hắn từ trước đến nay luôn cẩn trọng.

“Ngũ Sinh, ngươi cũng thật nhẫn tâm, Liễu Ứng Cừ vừa mới trở lại liền thúc giục hắn làm bài tập, ngươi có lẽ sẽ phải giải quyết bài tập cả đời.” Hạ Nguyên trêu chọc nói.

“Đừng nói nữa, Lưu phu tử tới rồi!”

Nhóm thư sinh nhanh chóng chỉnh trang lại y phục, lấy sách ra bắt đầu gật gù lắc lư đọc, chẳng mấy chốc lớp học lanh lảnh âm thanh đọc sách.

Liễu Ứng Cừ cũng lấy cuốn sách của mình ra và bắt đầu đọc.

Lưu phu tử chính là một người rất nghiêm túc, là Diêm vương mặt lạnh trong thư viện Thanh Thủy, ai ai cũng đều sợ, lão nhân này mềm cứng không ăn, trong nhà còn có người thân làm quan trong triều, không thể trêu vào.

“Liễu Ứng Cừ cuối cùng đã quay lại, tốt rồi.” Lưu phu tử từ trước đến nay đều không thích bộ dáng kiêu ngạo khoa trương của Liễu Ứng Cừ, nhìn có vẻ giả tạo, nhưng dù sao cũng là học trò của mình, đã quay lại lớp học nên hắn cũng muốn quan tâm một chút.

“Cảm tạ phu tử đã quan tâm, học trò đã không có việc gì.” Liễu Ứng Cừ đứng lên chắp tay nói.

“Vừa lúc nhân số của lớp có mặt đầy đủ hết, tiết học này lớp chúng ta sẽ làm một bài thi kiểm tra.” Lưu phu tử gật gật đầu: “Ngũ Sinh, ngươi đi lên phát bài thi, đồng học ở hàng đầu tiên chuyển bài thi cho người phía sau.”

(Đồng học: bạn học, bạn học cùng lớp.)

Liễu Ứng Cừ đã chép thoại bản được mấy ngày, nhưng trong đầu hắn vẫn còn nhớ những chuyện về mối tình giữa thư sinh cùng tiểu thư nhà giàu, hắn nửa điểm cũng không mở sách trên lớp ra xem qua.

Lớp học một mảnh quỷ khóc sói gào.

“Đồng học phía trước quay người viết lên bàn phía sau.” Lưu phu tử lạnh lùng nói.

Điều này nhằm phòng ngừa học trò viết trước tài liệu trên bàn của mình.

Liễu Ứng Cừ cầm bài thi, nhìn qua một lượt đề mục, hầu hết đều là những câu hỏi điền vào chỗ trống, hắn tức khắc có chút tuyệt vọng, nằm lên bàn không muốn sống nữa.

Sau khi Ngũ Sinh phát bài xong, Hạ Nguyên dụi dụi mắt: “Lưu phu tử, đây không phải là bài học chúng ta đã học vào tháng trước sao?” Điều này khác với tin tức hắn nhận được.

Lưu phu tử vuốt râu trừng mắt: “Chẳng lẽ bài thi lần này không được phép dùng bài học tháng trước để kiểm tra sao? Mau làm bài đi, sao nhiều thắc mắc thế?”

Hạ Nguyên vẻ mặt đau khổ, không dám nói lời nào.

Liễu Ứng Cừ cầm bút trong tay không biết làm thế nào hạ bút viết xuống, đầu óc trống rỗng, thậm chí quên cả thoại bản và vắt óc suy nghĩ.

Ngũ Sinh lại cảm thấy sảng khoái, bắt đầu hạ bút viết một cách nhanh chóng, Liễu Ứng Cừ nhìn vào bóng lưng của Ngũ Sinh, trong lòng dâng lên sự kính nể.

Liễu Ứng Cừ nhớ ra trước đây mình đã từng lật xem qua nội dung trang này, Liễu Ứng Cừ xem qua các câu hỏi điền vào chỗ trống, cuối cùng cũng tìm được một số chỗ biết đáp án, lập tức đem đáp án điền vào.

Sớm biết như vậy, hắn đã đọc thêm vài trang nữa, thật là khinh suất.

Một câu hỏi số học khác? Hắn biết cái này, đề bài gà và thỏ trong cùng một chuồng.

Liễu Ứng Cừ tự tin đem đáp án viết ra, nhanh chóng viết xong đáp án, hắn trực tiếp tính nhẩm bằng miệng.

Câu này, hắn không biết, bỏ qua.

Câu này, không biết, bỏ qua...

Chẳng mấy chốc đã tới câu hỏi lớn cuối cùng.

Hiện giờ tân hoàng đế của vương triều Đại Chiêu đã lên nắm quyền, vương triều Đại Chiêu nên làm gì về mặt ngoại giao?

Hắn viết xuống đáp án.

Sau đó giao nộp bài thi trước tiên rồi rời đi, nếu không Liễu Ứng Cừ ngồi trong phòng thi như ngồi trên đống lửa, rất khó chịu.

Lưu phu tử cau mày không nói thêm gì nữa, nhưng ấn tượng của hắn về Liễu Ứng Cừ càng trở nên tồi tệ hơn.

Hắn nhìn thoáng qua bài thi của Liễu Ứng Cừ, thấy có rất nhiều chỗ bỏ trống, không được điền đáp án.

Ngũ Sinh vẫn đang múa bút thành văn, Hạ Nguyên ngẩng đầu nhìn thấy bóng lưng của Liễu Ứng Cừ, vẻ mặt kinh hãi, nhanh như vậy đã nộp bài thi, phản nghịch như vậy sao?

Đột nhiên, Hạ Nguyên cũng lấy hết dũng khí mạnh dạn giao nộp bài thi, bỏ đi trước ánh mắt lạnh lùng của Lưu phu tử.

Sau khi rời khỏi phòng thi, Liễu Ứng Cừ chưa kịp thả lỏng thì Hạ Nguyên cũng chạy ra tới.

Hắn hỏi: “Ngươi làm nhanh như vậy, có trả lời hết câu hỏi không?”

Liễu Ứng Cừ trả lời: “Không.”

“Vậy thì tốt.” Hạ Nguyên thở phào nhẹ nhõm: “Ta vừa mới viết năm dòng chữ cho câu hỏi cuối cùng, thật sự là rặn không ra thêm được nữa.”

“Liễu Ứng Cừ, ngươi viết bao nhiêu, nhiều hay ít?”

Liễu Ứng Cừ giơ ra bốn ngón tay.

“Bốn dòng?”

Liễu Ứng Cừ lắc đầu.

“Bốn mươi dòng?” Hạ Nguyên sắc mặt tái nhợt, đứng không vững.

Liễu Ứng Cừ cười: “Bốn chữ.”

Hạ Nguyên vui mừng khôn xiết, giả vờ nói: “Liễu huynh, ngươi cũng không quá coi trọng Lưu phu tử nha.”

Hạ Nguyên còn định nói thêm gì nữa thì có một thư sinh xa lạ trong thư viện đi tới, nhìn thấy Liễu Ứng Cừ, hai mắt sáng lên nói: “Công tử Thẩm gia đang tìm ngươi, hắn đang đợi ngươi ở dưới gốc cây đa lớn.”

Liễu Ứng Cừ: “...” Trong lòng hắn run rẩy.

“Này, ngươi vẫn còn ở bên cạnh Thẩm Thanh Ngô à.” Hạ Nguyên nháy mắt, thầm kinh ngạc vì Liễu Ứng Cừ còn có thể chịu đựng được Thẩm Thanh Ngô: “Đi nhanh đi, đừng để người ta đợi lâu, bọn hắn mất một lát nữa mới thi xong, cũng đủ cho các ngươi gặp mặt.”

Liễu Ứng Cừ nuốt nước miếng, do dự nói: “Hay là ta quay trở lại phòng thi?”

Hôm nay Thẩm Thanh Ngô được Thẩm phụ đưa đến đây để tìm hiểu thêm, thư viện Thanh Thủy là thư viện tốt nhất ở huyện Thanh Thủy, cữu cữu của Thẩm Thanh Ngô cũng từng học ở đây, mà Thẩm phụ cũng xuất vốn trợ cấp xây dựng một tòa ký túc xá cho thư viện Thanh Thủy.

“Ngươi một mình ở đây, đừng đi lung tung, đừng làm phiền việc giảng dạy ở đây.” Thẩm phụ nhắc nhở.

“Ta biết.” Thẩm Thanh Ngô không kiên nhẫn lên tiếng trả lời, ngay sau khi Thẩm phụ rời đi, lập tức tự mình bay nhảy.

Hắn nhờ một thư sinh giúp hắn tìm tình lang, làm sao hắn có thể đến thư viện Thanh Thủy mà không gặp được tình lang của mình chứ?

Đã lâu không gặp, Thẩm Thanh Ngô cũng đang suy nghĩ trong đầu, trong một cuốn sách có nói đến cái gì một ngày, cái gì ba thu.

Dù sao thì đó cũng là ý nghĩa của nó.

“Liễu lang... quân, ngươi tới rồi.”