Chương 6.1: Thi cử

Sau khi vào trong nhà họ Liễu, Liễu Ứng Cừ cùng Liễu Vân Nguyện trở về gian phòng của chính mình sau khi nói chuyện xong.

Gian phòng của hắn cũng không lớn, nhưng trong đó có một cái tủ quần áo cùng một cái bàn đọc sách, Liễu Ứng Cừ hôm qua mới tỉnh lại, còn chưa kịp nhìn kỹ.

Hắn đem hai quyển sách Trương chưởng quỹ giao cho đặt lên bàn, cũng lấy mấy tờ giấy vàng vừa mua đặt lên bàn, thử qua nghiên mực, vẫn còn sử dụng tốt.

Trên bàn có mấy cuốn sách, đều liên quan đến văn tự cổ đại cùng khoa cử của triều đình.

Khoa cử triều đình ở mỗi triều đại đều tương tự nhau, được chia thành: thi khảo hoạch ở địa phương; thi hương; thi hội; thi đình. Nguyên chủ thi khảo hoạch ở địa phương ba lần đều không qua, thậm chí một cái thân phận tú tài đều không có.

Liễu Ứng Cừ học nghiên cứu về lịch sử, hắn cũng có hiểu biết về văn tự cổ đại, sau khi lật vài trang, hắn vẫn có thể nhận diện và đọc được chữ, không đến mức như có mắt như mù.

Hắn ngẫu nhiên lật qua vài trang, giấy này có chất lượng cao, nguyên chủ đối với khoa cử quả thực rất chú tâm.

Chỉ là nhìn vào thôi mà hắn cảm thấy buồn ngủ rồi.

Liễu Ứng Cừ ép mình duy trì tỉnh táo, mở hai cuốn sách ra, một quyển là Kinh Kim Cang, một quyển là tiểu thuyết thoại bản. Hắn tự mình mài nghiên mực, lấy bút lông, bắt đầu chép thoại bản.

Khói bốc lên nghi ngút, ở trong giang nhà bếp, Liễu Vân Nguyện cùng Đàm đại nương đang nói chuyện: “Nhị ca của ngươi vẫn nhớ ngươi, khi hắn đi thị trấn đọc sách khó tránh khỏi sẽ xem nhẹ ngươi, ngươi đừng oán hắn.”

Liễu Vân Nguyện thêm củi lửa: “Ta biết nhị ca có hứng thú với khoa cử, những chuyện khác ta không nghĩ tới, ta chỉ lo lắng cho đại ca, đại ca đã ba tháng chưa trở về.”

“Đại ca của ngươi đã gả cho người ta, sao có thể mỗi ngày đều chạy về nhà mẹ đẻ.” Đàm đại nương nói như vậy, nhưng trong lòng cũng cảm thấy lo lắng.

Liễu Ứng Cừ được gọi ra ăn tối, Đàm đại nương làm món thịt lợn kho tàu, một tô canh rau rắc chút hành lá lên trên, hai quả trứng xào cà chua băm nhuyễn và một bát cơm trắng bốc khói.

Hai món một canh, Liễu Ứng Cừ rất hài lòng.

“Nương, ở đây ta vẫn còn hai trăm văn tiền, cho người.” Liễu Ứng Cừ cười nói.

“Chính mình giữ lấy, chờ thân thể ngươi khỏe lên, liền đi thư viện, trong thư viện có nhiều chỗ cần phải dùng đến tiền.” Đàm đại nương từ chối, bà cũng biết nhi tử cũng không dễ dàng gì.

“Không có việc gì, ta đã tìm được một công việc chép sách, mỗi lần chép một cuốn sách ta được trả hai lượng bạc.”

Hai lượng bạc, một lượng bạc là một ngàn văn tiền, hai lượng bạc là hai ngàn văn tiền, Đàm đại nương nhịn không được nở nụ cười: “Không làm trì hoãn việc đọc sách thì tốt, bằng không thì đừng chép sách nữa.”

Liễu Ứng Cừ gật gật đầu, trong lòng lại có chút nặng nề. Hắn lại bắt đầu suy nghĩ, Đàm đại nương vẫn luôn cho rằng hắn muốn tham gia khoa cử, nếu hắn không đi, nhiều năm tâm huyết như vậy liền coi như uổng phí.

Hắn thực sự có một tính cách lười biếng. Kiếp trước hắn đã học vượt, chỉ để thoát khỏi bể khổ học tập càng sớm càng tốt, dành thời gian cho các hoạt động nhàn nhã, tháng ngày bung xõa. Không ngờ sau khi học xong đại học, hắn lại phải làm nghiên cứu sinh, học lên thạc sĩ, sau đó lại học lên tiến sĩ, cuối cùng cũng được giải thoát sau khi học tập, nhưng lại bị thầy cố vấn của mình dụ vào đội.

Khoa cử rất khó khăn.

Nam chính Cố Hoán Sùng thi đậu tam nguyên, làm quan nhất phẩm, là một người rất tàn nhẫn.

“Cố Hoán Sùng ở thôn Cố bên cạnh cũng đang học trong thư viện, nghe nói năm nay cũng muốn kết cục.” Đàm đại nương không khỏi buôn chuyện: “Gần đây hắn rất thân thiết với Bạch Chỉ.”

Liễu Ứng Cừ gật gật đầu, nhân vật chính công và nhân vật chính thụ thân thiết là chuyện bình thường.

Ở đây, nhân vật chính công và nhân vật chính thụ rất tình cảm, họ coi Liễu Ứng Cừ là kẻ xấu xa, Liễu Ứng Cừ trước kia không có biện pháp cứ thế liền thích rồi dây dưa Bạch Chỉ, thậm chí còn nói với Bạch Chỉ rằng hắn sẽ cưới Bạch Chỉ sau khi hắn đỗ đạt khoa cử, hắn còn thường xuyên chủ động châm chọc Cố Hoán Sùng.

“Cố lang, ngươi chuyên tâm đọc sách, ta chịu chút ủy khuất cũng không có mệnh hệ gì.” Bạch Chỉ mới bị trưởng bối Cố gia làm cho ủy khuất, hai mắt đỏ hoe, nhưng vẫn không muốn làm khó Cố Hoán Sùng.

“Bạch Chỉ, ngươi yên tâm, về sau ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi.” Cố Hoán Sùng cũng cảm thấy có lỗi với Bạch Chỉ, nhưng hắn cũng không có biện pháp nào đối với các trưởng bối của mình, cảm thấy bất lực, hắn lại chuẩn bị tham gia khảo thí, thanh danh của hắn không thể bị hủy hoại.

“Ngươi chỉ cần tin tưởng ta cùng Liễu Ứng Cừ không có quan hệ gì, ta không phải là một ca nhi không biết an phận.” Bạch Chỉ dựa vào trong l*иg ngực Cố Hoán Sùng, cầm lấy vạt áo hắn nói.

Cố Hoán Sùng lớn lên cao lớn, trong khi Liễu Ứng Cừ là một thư sinh ốm yếu, gầy gò điển hình, tay trói gà còn không chặt. Cố Hoán Sùng nghĩ đến khuôn mặt xấu xí của Liễu Ứng Cừ, lộ ra vẻ chán ghét: “Ta đương nhiên tin ngươi.”

Hai người là lén lút gặp mặt nên không thể ở lại lâu, vì vậy Cố Hoán Sùng lưu luyến không muốn rời đi, lúc này trời đã chạng vạng tối, hắn trở lại thôn Cố, lúc đi ngang qua thôn Liễu, từ xa Cố Hoán Sùng nhìn thấy một nam tử mặc y phục màu xanh đang ngồi trên lưng con bò già, nhàn nhã, vô tư.

Khi đến gần hơn, hắn thấy đó là Liễu Ứng Cừ, trong miệng còn đang ngậm một cọng cỏ đuôi chó.

Quả nhiên là người không chí cầu tiến, Cố Hoán Sùng thầm nghĩ.