Một câu nói không phù hợp vang lên trong đầu tôi: “Để tôi ở lại đi, tôi còn mạnh hơn gia súc ấy.”
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, để bản thân khôi phục chút lý trí.
Tôi viết lên giấy ghi chú: [Ở chỗ tôi không có thuốc tê, anh cố nhịn một tí nhé.]
Tống Yến Xuyên gật đầu.
Tôi bắt đầu vào việc, mãi cho đến lúc kết thúc, Tống Yến Xuyên không rên lấy một tiếng, ngược lại Hạ Hi Hi liên tục hít hà từng tiếng nhỏ nhẹ.
Tôi đứng lên, Tống Yến Xuyên hỏi tôi: “Xong?”
Tôi gật đầu.
Người đàn ông đứng bên cạnh Hạ Hi Hi trao đổi ánh mắt với Tống Yến Xuyên, người đàn ông lập tức hiểu ý, đặt chiếc vali cầm trên tay lên bàn rồi mở ra.
Trong vali chứa đầy tiền mặt.
Tống Yến Xuyên giương mắt nhìn tôi vài giây, nói: “Đây là 50 vạn tiền chữa trị.” Anh dừng lại, nói thêm: “Cộng thêm tiền ở lại.”
Hạ Hi Hi bước lên, hơi do dự: “Chị, anh ấy không tiện ở lại nhà em, nhà chị là an toàn nhất, chị yên tâm, anh ấy chắc chắn không phải người xấu…”
Tôi thấy lời này không đáng tin chút nào, người tốt có bao giờ bị người khác lấy dao đâm bị thương vào đêm hôm khuya khoắt đâu, còn cần tị nạn trong nhà người xa lạ.
Nhưng tôi nhớ tới số dư tài khoản đáng thương của nguyên chủ, rồi nhìn tiền mặt trên bàn, tôi thừa nhận câu nghèo khó chẳng chuyển lay giờ phút này đã mất tác dụng.
Tôi viết lên giấy ghi chú: [Phòng ngủ dành cho khách tốn mười vạn.]
Tống Yến Xuyên nhìn tờ giấy, không khí trong phòng khách dường như hơi ngưng đọng trong giây lát.
Anh lấy một tấm thẻ từ ví tiền trong áo khoác ra đặt lên tờ giấy.
Tôi viết thêm hai chữ: [Tiền mặt.]
Tống Yến Xuyên lướt nhìn tờ giấy, cười khẽ, như tức quá hoá cười.
Anh hơi lười nhác nhếch môi: “Sáng mai đưa tiền mặt cho cô.”
4. (Góc nhìn của Tống Yến Xuyên)
Tống Yến Xuyên vào phòng, nhìn quanh bốn phía.
Phòng không lớn, nhưng rất ngăn nắp, nói chính xác là cực kỳ ngăn nắp, mọi vật dụng đều được sắp xếp ngay ngắn, tạo thành một đường thẳng vô hình.
Thật ra lúc vừa vào cửa anh đã nhận ra chủ nhân ngôi nhà mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tất cả mọi thứ đều được xếp thành một đường thẳng.
Ánh đèn lờ mờ, Tống Yến Xuyên ngẩng đầu thì thấy bóng đèn hư rồi, trong bốn bóng đèn chỉ có một bóng đèn có thể sáng.
Anh nhớ lại cô gái khâu vết thương cho anh lúc ở phòng khách, vóc dáng rất nhỏ nhắn, công việc như thay bóng đèn thật sự không phù hợp với cô.