- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám
- Chương 36.1
Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám
Chương 36.1
Rốt cục thì lòng người có thể tốt tăm đến bao nhiêu, mới có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy.
Trước đó Thẩm Tiêu đã thi hành qua rất nhiều nhiệm vụ, cũng gặp qua rất nhiều trường hợp cực kỳ bi thảm. Nhưng mỗi khi nhìn thấy chuyện như vậy, sự căm phẫn trong lòng vẫn như trước khiến anh không thể đè nén được.
Anh từng có một chiến hữu, bất luận là thân thủ hay là sự rèn luyện quân sự cũng đều vô cùng tốt, là hạt giống tốt khó gặp, về sau bởi vì không chịu nổi quá nhiều mặt tối của con người mà không thể không xuất ngũ.
Nhưng mặc dù trong lòng có phẫn nộ cỡ nào, lúc này cũng tuyệt đối không phải là thời điểm phát tiết. Sau khi rời khỏi gian phòng kia, Thẩm Tiêu hít sâu một hơi, lộn vòng vào sân bên cạnh, lần này cũng không biết nên nói vận khí của Thẩm Tiêu là tốt hay xấu, mấy căn phòng nằm trong sân đều trống rỗng, cũng không có đυ.ng phải người nào.
Thẩm Tiêu liên tục tìm hai nhà, đều không thu hoạch được gì, nhưng cái này cũng không đại biểu bọn họ là vô tội. Mà ngược lại, chỉ cần ở trong thôn này, mỗi gia đình trong thôn đều là tòng phạm, không có người nào là vô tội cũng không có ai có thể tránh khỏi quan hệ.
Sau khi tìm liên tiếp hai nhà, Thẩm Tiêu cuối cùng cũng tìm được người thứ hai ở căn phòng tạp hóa nhỏ bị khóa chặt nằm trong sân của ngôi nhà thứ tư.
Nếu so điều kiện trong căn phòng tạp hóa với phòng củi của ngôi nhà thứ nhất thì rõ ràng là tốt hơn một ít, ít nhất còn có một cánh cửa sổ nho nhỏ. Nhưng mà cũng chỉ là tốt hơn một ít mà thôi, vẫn tối đen như trước không hề có chút ánh sáng nào. Sau khi Thẩm Tiêu mở khóa rồi mở cửa, trong phòng an tĩnh đến châm rơi cũng có thể nghe được.
Mở đèn pin lên, phát hiện trong phòng chỉ có một chiếc chiếu cũ nát, một cô gái nằm trên mặt đất, hình như là đang ngủ, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh phía bên ngoài.
Thẩm Tiêu phát hiện trạng thái của cô gái này so với cô gái vừa rồi kia hiển nhiên tốt hơn nhiều, tuy rằng trên người vẫn rất dơ như cũ, nhưng nhìn qua thì bộ dạng không giống như là có thương tật. Thẩm Tiêu đóng kỹ cửa, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô gái, vỗ xuống bả vai cô ấy, ngay lập tức trước khi cô gái mở mắt ra liền bịt miệng cô ấy lại.
Bởi vì Thẩm Tiêu đưa lưng về phía cô gái, cho nên khi tỉnh táo lại cô gái căn bản không nhìn thấy mặt anh. Điều Thẩm Tiêu lo lắng hoàn toàn là dư thừa, cô gái vốn dĩ không quan tâm anh là ai, vẻ mặt chết lặng, căn bản không định phản kháng cái gì, an tĩnh tùy ý để Thẩm Tiêu bịt miệng mình.
Thẳng đến khi Thẩm Tiêu mở miệng giảm thấp âm thanh xuống, phá vỡ phần yên tĩnh này: “Tôi là tới cứu cô, tôi sẽ không làm hại cô, sau khi buông cô ra, cô đừng làm ồn, nếu nghe hiểu liền gật đầu.”
Vẫn là cách nói như vừa rồi khi gặp cô gái trong căn nhà thứ nhất, sau khi nghe được lời Thẩm Tiêu nói, vẻ mặt cô gái vốn đang chết lặng dần dần có biến hóa, cô gái rũ thủ cũng chỉ không ngừng run rẩy, đầu tiên là khẽ gật đầu, theo sau mới từ từ dùng sức gật mạnh, giống như là sợ rằng một khi mình gật chậm, Thẩm Tiêu sẽ biến mất không thấy.
Cảm nhận được cô gái gật đầu, trong lòng Thẩm Tiêu khẽ thở phào nhẹ nhõm, anh chậm rãi buông tay đang bịt miệng cô gái.
Gần như là ở ngay lúc anh buông tay ra, cô gái kia xoay người lại thật nhanh, trong bóng đêm cố gắng mở to mắt muốn thấy rõ mặt mũi của Thẩm Tiêu. Nhưng có thể vì lâu lắm chưa thấy qua ánh đèn, ánh sáng của đèn pin cầm tay khiến cho đôi mắt của cô gái vô cùng khó chịu, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng kia rất nhanh liền chứa đầy nước mắt.
Nhưng mà cô gái cũng không có quan tâm cái này, cô gái đưa tay lau một cái trên mặt, há miệng thở dốc gấp rút muốn nói chuyện. Nhưng chắc là bởi vì lâu rồi không lên tiếng, cô gái cố gắng nửa ngày nhưng một chữ cũng không nói được, lúc này cô gái liền ngẩn người ra đó.
Cô đưa tay dùng sức bóp yết hầu của mình, liều mạng muốn nói, nhưng mặc cho cô gái ấy có cố gắng thế nào, bóp đến mặt cũng bởi vì thiếu dưỡng khí mà đỏ lên nhưng vẫn như trước không thể nói ra được.
Thẩm Tiêu bắt lấy tay còn định tiếp tục bóp cổ họng mình của cô gái, ánh mắt nhìn cô gái, nói: “Làm theo lời tôi nói, hít sâu.”
Sau mấy lần hít sâu, cảm xúc của cô gái rốt cục cũng bình tĩnh lại, cô gái thử mở miệng nói chuyện. Lần này rốt cục cũng có âm thanh, tuy rằng âm thanh kia khàn khàn khó nghe, nhưng lúc này vô luận là đối với Thẩm Tiêu hay là chính cô gái cũng sớm đã không còn quan trọng.
“Anh... Là từ bên ngoài, tới sao?” Đôi mắt của cô gái nhìn chăm chú vào người Thẩm Tiêu, giống như sợ chỉ cần chớp mắt một cái thì Thẩm Tiêu sẽ biến mất vậy, cho dù đôi mắt có đỏ bừng thì cũng không dám dời tầm mắt.
Thẩm Tiêu gật đầu, từ trong túi lấy ra ảnh chụp của Phương Tư Nhã đưa cô gái xem, hỏi: “Cô có thấy qua cô gái này không?”
Nghe Thẩm Tiêu nói như vậy, cuối cùng cô gái cũng đem mình tầm mắt dời đến ảnh chụp Thẩm Tiêu cầm trên tay. Sau một lúc lâu, gật đầu: “Cô ấy, với tôi, cùng bị, bán, tới đây.”
“Vậy cô biết bây giờ cô ấy ở đâu không?” Nghe được tin tức này, Thẩm Tiêu vội vàng tiếp tục truy vấn.
Nhưng không đợi anh vui mừng, chỉ thấy cô gái cười khổ lắc đầu: “Tôi, từ lúc bị mua lại, sau đó, vẫn bị, nhốt ở chỗ này.” Từ đầu khi bị bán đến nơi đây, cô gái vẫn bị giam trong căn phòng không đầy ba mét vuông.
Lúc đầu cô ấy còn muốn chạy trốn, có hai lần còn thành công đánh gục người phụ nữ đến đưa cơm, từ trong phòng chạy ra ngoài, chính là không chạy được bao xa liền bị bắt trở về, ngay sau đó liền bị một trận đòn độc. Nếu như không phải gia đình này cố kỵ đánh chết không mua nổi người mới, thì chỉ sợ cô gái này cũng đã sớm bị đánh chết.
Lúc cô ấy bỏ chạy bị bắt trở lại, nghe nói trong những cô gái bị bán tới đây cùng với cô ấy đã chết hai người. Một người là liên tiếp trốn đi sau đó bị đánh gảy chân, không được chăm sóc tốt mà đau đến chết, còn có một người...
Còn có một người là đã hoài thai, nghe nói là do mang thai nên khiến mẹ chồng và chồng buông lỏng cảnh giác, một đường chạy xuống núi gọi điện thoại cho người nhà. Cũng đã chạy đến trạm xe rồi, rồi lại bị người nhà kia nghe tin chạy tới từ trên xe tóm xuống.
Sau khi người bị mang về đã bị khóa lại, cũng không phải khóa trong phòng thế này, mà là xích trên người. Trên cổ dùng dây xích xích lại, một chỗ khác thì xích trên cây cột, giống như là ở xích chó lại vậy, mỗi ngày đều phải kéo theo xiềng xích nặng nề để kéo dài hơi tàn.
Người nhà kia lo rằng cô gái kia sẽ tự sát, đứa nhỏ trong bụng không giữ được, cho nên mỗi ngày đều thay phiên đi qua xem chừng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám
- Chương 36.1