Chương 12

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Minh Nguyệt

Chương 12

..........

Tới chỗ cần đến rồi, Thẩm Tiêu liền xuống xe, Giang Tử Khê hạ cửa kính xe xuống, thấy Tɧẩʍ ɖυệ ngồi trên ghế an toàn cho trẻ em (1) ở phía sau đang vẫy tay với anh.

(1) Ghế an toàn cho trẻ em: Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám - Chương 12Nhìn thấy cảnh này, mặt mày Thẩm Tiêu cũng dịu dàng đi vài phần, anh đưa tay vẫy lại với thằng bé, bỗng như đã nhớ ra chuyện gì, anh nói với Giang Tử Khê ngồi ở ghế lái: "Buổi chiều em đi tham gia phỏng vấn nếu không tiện đưa Tiểu Duệ đi thì cứ gọi điện cho tôi, tôi đi đón con."

Nghe Thẩm Tiêu nói vậy, Giang Tử Khê liền giật mình, nhưng cô lắc đầu rất nhanh, cô từ chối: "Không sao đâu, phỏng vấn là vào buổi chiều, đợi lát nữa tôi sẽ đưa Tiểu Duệ đi tìm nhà trẻ làm thủ tục, nếu thuận lợi thì giữa trưa có thể xong rồi, đến lúc đó tôi sẽ chở Tiểu Duệ về nhà."

Thẩm Tiêu nghe vậy liền gật đầu, anh cũng không nói thêm gì nữa, lại vẫy tay với hai người, nhìn theo xe của Giang Tử Khê hòa vào dòng xe cộ, từ từ biến mất không thấy đâu, lúc này anh mới xoay người bắt đầu làm chuyện của mình.

Thời gian anh xuyên vào bộ phim này cũng không lâu, không hiểu biết lắm về thế giới này và thành phố đang sống bây giờ, có lẽ là do mắc bệnh nghề nghiệp nên từ đầu đến cuối việc này khiến cho Thẩm Tiêu có cảm giác không an toàn, hôm nay anh chủ yếu muốn hiểu biết về thành phố này, với cả tìm một địa điểm văn phòng thích hợp

Đúng vậy, địa điểm văn phòng.

Thân thể của chủ cũ mà Thẩm Tiêu xuyên vào này học kiến trúc, hơn nữa còn tốt nghiệp trường danh giá, từng được tiếp thu giáo dục đại học, khi ở trường còn từng tham gia không ít cuộc thi đấu, từng nhận được một vài giải thưởng với số tiền kha khá, lúc vừa tốt nghiệp cũng nhận được không ít lời mời của xí nghiệp nổi danh trong lĩnh vực kiến trúc, vốn sẽ có một tương lai rực rỡ, thế nhưng nhân phẩm lại quá tồi, năng lực chống chọi gần như là số âm.

Đi làm ở công ty chưa được nửa năm lại bởi vì không chịu nổi khách hàng và lãnh đạo nên đã quyết đoán từ chức, chẳng những yên tâm thoải mái ở nhà bám váy vợ, còn có đam mê đánh bạc, không nói tới việc thua sạch toàn bộ của cái tích cóp trước đó không còn đồng nào, lại còn thiếu một đống nợ, khiến công ty đòi nợ thỉnh thoảng sẽ tới nhà gây rối.

Có thể nói sở dĩ Giang Tử Khê bị mất công việc cũ là có liên quan đến chủ cũ Thẩm Tiêu, người đòi nợ đến tìm chủ cũ đòi tiền, tên đó không có tiền để trả liền quả quyết bán vợ mình đi, đầu tiên là uy hϊếp Giang Tử Khê trả nợ giúp anh ta, sau khi bị Giang Tử Khê từ chối, trong chớp mắt liền nói địa điểm làm việc của Giang Tử Khê cho tên đòi nợ, thế nên đám người kia mới tìm đến công ty.

Lúc ấy Giang Tử Khê đang nói chuyện với một khách hàng quan trọng, vốn dĩ đã thỏa thuận xong chuẩn bị kí hợp đồng, lại do đám người kia đến mà tất cả bị phá hỏng hếtt, chẳng những mất đơn hàng, còn dẫn đến lời đồn đại xấu cho công ty, thế nên lãnh đạo của công ty liền thay phiên nhau đến tìm Giang Tử Khê nói chuyện, để Giang Tử Khê nghỉ việc

Tuy Thẩm Tiêu cũng từng được tiếp thu kiến thức về phương diện kiến trúc, nhưng phần lớn những gì anh được học đều dùng cho phương diện quân sự, cũng không tính là rất chuyên nghiệp, nhiều nhất chỉ có thể xem như gà mờ, hơn nữa hoàn toàn là hai khái niệm với nhu cầu của thị trường trong giai đoạn hiện nay.

Ai đã từng học kiến trúc rồi sẽ biết, đây không phải là môn có thể học cấp tốc chuyên nghiệp, mà cần một lượng lớn vốn kiến thức và cả thao tác trong thực tế mới có thể học đủ giỏi và đảm nhiệm được công việc, bây giờ Thẩm Tiêu đi học hiển nhiên là rất không thực tế, anh cũng không có định làm lại công việc của chủ cũ.

Trái lại, Thẩm Tiêu định tìm một con đường tắt khác, đổi nghề sang lĩnh vực anh tương đối am hiểu.

Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là làm lại công việc cũ, dù sao chưa nói đến sức chiến đấu này của nguyên chủ còn không bằng tố chất thân thể như gà bệnh của một chú ngỗng trắng, chỉ riêng tuổi của nguyên chủ đã sớm qua quy định tối thiểu để được đi lính.

Chẳng qua, thật ra cũng không phải là hoàn toàn không thể thực hiện được, anh cũng có thể dựa vào bản lĩnh của mình thông qua một vài con đường đặc biệt để được chọn đi lính, nhưng tạm thời Thẩm Tiêu không có ý định này. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như thân thể này lẻ loi một mình thì không sao, nhưng thân thể này lại có vợ rồi, anh cần phải có trách nhiệm với đôi mẹ con kia.

Nhất định là anh không thể làm lại nghề có tỉ lệ tử vong và rủi ro cao ngày trước được nữa, vì thế Thẩm Tiêu lui lại để tiến một bước (1), chuẩn bị đổi nghề sang làm bảo an (2).

(1) Lui lại để tiến một bước: Nguyên văn 退而求其次 (thối nhi cầu kỳ thứ): mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.

(2) Bảo an: đơn vị vũ trang địa phương có tính chất cảnh sát ở một số nước.

Lúc trước khi ở bộ đội, trước khi Thẩm Tiêu chưa xuyên tới đây thì có một người bạn nối khố, hai người cùng đi lính cùng nhau vào bộ đội đặc chủng, lại được phân vào cùng một đội nhỏ, chẳng qua bạn nối khố này của anh lại bị thương nặng trong một lần làm nhiệm vụ, cho dù sau này đã được chữa khỏi thì tố chất thân thể cũng không còn thích hợp với công cuộc chiến đấu có cường độ cao này nữa, rơi vào đường cùng chỉ có thể xuất ngũ.

Cậu ấy từ chối khéo ý tốt muốn chuyển cậu qua làm văn thư hoặc các công việc bàn giấy tương tự của lãnh đạo trong quân đội, không màng đến sự giữ lại của cấp trên mà trực tiếp xuất ngũ chuyên nghiệp, Thẩm Tiêu biết cậu ấy sợ thấy cảnh sinh tình.

Thật ra làm cái nghề này của bọn họ, muốn không tổn thất gì trở ra gần như là không thể nào. Trên đường xuất ngũ chỉ có hai loại kết quả, một là do bị thương nên phải xuất ngũ, hai đó là hy sinh.

Hy sinh có lẽ vẫn tốt hơn chút, chứ sợ nhất đó là bị thương tàn tật, tuy nhà nước sẽ cho một khoản tiền an ủi lớn, nhưng ốm đau là một chuyện, vấn đề tâm lý lại là một chuyện khác, số tiền cần cho việc trị liệu là một khoản không nhỏ, huống chi có vài người còn phải nuôi gia đình, khoản tiền an ủi kia cũng chỉ như muối bỏ biển.

Nhìn bạn nối khố của mình càng ngày sa sút tinh thần, Thẩm Tiêu và các chiến hữu trong đội liền cùng nhau suy nghĩ ra một cách, gom góp lại chút tiền cho cậu ấy, để cậu ấy mở một công ty bảo an.

Lúc ấy, dự tính ban đầu khi làm chuyện này thật ra rất đơn giản, chỉ vì muốn giúp bạn cùng khố và những người có hoàn cảnh tương tự với cậu ấy, người lính xuất ngũ do bị thương hoặc sau khi xuất ngũ không hòa nhập được với xã hội, cho bọn họ một công việc ổn định, cố gắng hết sức cải thiện hoặc để bọn họ có thể hòa nhập lại với xã hội.

Nhưng không ai ngờ được, công ty bảo an kia lại thật sự thành công, hơn nữa càng làm càng lớn.

Nhớ lại chuyện trước kia, Thẩm Tiêu lắc đầu, anh cũng không phải loại người chỉ biết sống mãi trong quá khứ, nếu vừa hay khiến anh nhặt lại được mạng sống, anh nhất định sẽ quý trọng, sống thật tốt.

Nguyên cả buổi sáng, Thẩm Tiêu gần như đã khảo sát xong tất cả mọi nơi ở trung tâm thành phố, trong lòng cũng có cân nhắc về vị trí và tiền thuê, khi vừa ra khỏi một tòa office building, anh bỗng nhận được cuộc gọi đến từ Giang Tử Khê.

Đã liên hệ xong nhà trẻ cho Tiểu Duệ, là một nhà trẻ song ngữ tư thục, môi trường rất tốt, giáo viên cũng không tệ. Sau khi hoàn thành xong xuôi hết thủ tục vào buổi chiều thì ngày mai là có thể đi học.

Thẩm Tiêu gật đầu ừm, Giang Tử Khê tạm dừng một lát, mới hỏi tiếp: "Anh xong việc rồi sao? Có cần tôi tới đón không?"

Thẩm Tiêu vừa muốn trả lời thì bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng thét chói tai, sau đó người anh bị một lực rất lớn đυ.ng sang bên cạnh, nếu không phải anh phản ứng nhanh, chỉ sợ là đã té ngã.

Thẩm Tiêu vừa mới đứng vững, bên tai đã truyền đến tiếng la hét kích động: "Cứu với! Có người muốn bắt con tôi!!"

"Cản người đó lại!!"

Thẩm Tiêu nghe thấy tiếng la liền nhìn kỹ lại, chỉ thấy có một bóng dáng màu đen chạy qua trước mặt, rõ ràng mới vừa vào thu nhưng người này lại ăn mặc vô cùng kín mít, quan trọng hơn nữa đó là người nọ còn ôm một đứa trẻ đang khóc trong lòng.

Vậy là, Thẩm Tiêu không quan tâm tới cái khác nữa, gần như anh đuổi theo bóng dáng kia theo phản xạ.

Mà lúc này Giang Tử Khê vốn đang nói chuyện với Thẩm Tiêu nhìn chằm chằm điện thoại hiện cuộc gọi đã kết thúc, cô nhíu chặt mày lại.

Cô nhớ lại âm thanh ồn ào truyền đến từ đầu kia điện thoại mới nãy, trong lòng bỗng có chút bất an.

Không phải là...... Xảy ra chuyện gì rồi chứ?

.........

#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé xD