Chương 9

Hạnh Ngôn bưng ra món cuối cùng, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Quý Viễn Chinh thì giật mình.

Thật ra cậu vẫn luôn nghe thấy cuộc trò chuyện của Quý Viễn Chinh và Hùng hoàng, cậu không ngờ Quý Viễn Chinh vậy mà lại đổi thân phận cho cậu, hơn nữa còn là thư quân!

Hạnh Ngôn vừa khϊếp sợ vừa cảm động, đồng thời lại cảm thấy những điều này đặt trên người Quý Viễn Chinh dường như là điều đương nhiên.

Cậu đợi đến khi Quý Viễn Chinh cúp máy mới đi ra, trong khoảng thời gian đó đã kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng.

Cậu vui mừng muốn đi cảm ơn Quý Viễn Chinh, lại nhìn thấy Quý Viễn Chinh cau mày, sắc mặt tái nhợt.

"Anh, anh sao vậy?" Hạnh Ngôn luống cuống ngồi xổm xuống bên cạnh Quý Viễn Chinh, ngẩng đầu nhìn anh.

Quý Viễn Chinh thở dài, gượng cười, đưa tay kéo Hạnh Ngôn dậy, dịu dàng an ủi: "Không sao, không có gì khó chịu, đừng lo lắng."

Làm sao Hạnh Ngôn có thể yên tâm, lo lắng đến mức quên hết mọi quy củ lễ nghi, đưa tay sờ trán Quý Viễn Chinh, lại áp tai nghe nhịp tim của anh.

Quý Viễn Chinh chỉ là vừa rồi có chút chưa hoàn hồn, ánh mắt âm u của hùng hoàng khiến anh có chút sợ hãi. Hắn ta giống như một con mãnh thú giấu nanh vuốt, hoàn toàn khác với hình ảnh kẻ thống trị nhu nhược trong tưởng tượng của Quý Viễn Chinh. Quý Viễn Chinh cảm thấy, anh cần phải đánh giá lại năng lực của vị hùng hoàng này.

Hạnh Ngôn nghiêm túc áp sát tai vào ngực Quý Viễn Chinh nghe nhịp tim, Quý Viễn Chinh ngẩn người, sau đó ôm cậu vào lòng bật cười.

Hạnh Ngôn áp mặt vào l*иg ngực Quý Viễn Chinh, bên tai truyền đến nhịp tim ổn định mạnh mẽ của anh, cũng cảm nhận được l*иg ngực anh rung động.

Quý Viễn Chinh buông cậu ra, cười không ngừng: "Nhanh ăn cơm đi, một lát nữa nguội hết."

Hạnh Ngôn thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh Quý Viễn Chinh, múc canh cho anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh, vừa rồi..."

Nghe cậu ấp úng, Quý Viễn Chinh cười tủm tỉm đáp: "Sau này, thượng tướng tiên sinh chính là thư quân của anh rồi."

Thư quân! Hạnh Ngôn chưa bao giờ nghĩ rằng thư nô có thể trở thành thư quân, đây hẳn là lần đầu tiên trong lịch sử?

Từ khi gả cho Quý Viễn Chinh, những điều Hạnh Ngôn trải qua lần đầu tiên đều khiến người ta kinh ngạc, nhưng dường như đặt trên người Quý Viễn Chinh lại không hề lạc lõng.

Quý Viễn Chinh nhìn cậu ngẩn người, cưng chiều cười, gắp một miếng thức ăn, phát hiện không có vị gì, nhìn kỹ mới phát hiện cả bàn toàn là món màu xanh, nhạt nhẽo đến không thể nhạt nhẽo hơn.

"... Ngôn Ngôn, em quên cho ớt sao?" Quý Viễn Chinh có chút buồn bã, anh cực kỳ thích ăn cay, từ nhỏ đến lớn hầu như chưa bao giờ bỏ bữa nào, y tá bác sĩ trong bệnh viện đều biết.

Hạnh Ngôn cẩn thận quan sát sắc mặt Quý Viễn Chinh, có chút chột dạ nói: "Anh trưa nay ăn cay quá rồi, tối nay không thể ăn nữa, sẽ đau dạ dày."

Quý Viễn Chinh phồng má nhìn Hạnh Ngôn, đôi mắt chớp chớp vô tội: "Ngôn Ngôn, anh muốn ăn cay mà~"

Dễ... Dễ thương quá! Hạnh Ngôn nuốt nước miếng, suýt chút nữa đã bị Quý Viễn Chinh thuyết phục.

Lúc Quý Viễn Chinh làm nũng rất khó từ chối, đây là bản lĩnh anh luyện từ nhỏ, khi muốn lấy lòng người lớn tuổi thì vô cùng hiệu quả, nhưng lần này rõ ràng anh đã thất bại.

Hạnh Ngôn nhìn anh thật sâu, sau đó cúi đầu, khàn giọng từ chối: "Anh, anh sẽ đau dạ dày."

Quý Viễn Chinh bĩu môi, thất vọng nói: "Thật sự không được sao?"

Hạnh Ngôn gật đầu chắc nịch, biểu thị thật sự không được! Thứ Quý Viễn Chinh muốn như vậy, Hạnh Ngôn rõ ràng có thể cho nhưng lại không thể cho, trong lòng vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, đang cúi đầu xoắn xuýt thì nghe thấy tiếng cười khẽ của Quý Viễn Chinh, đỉnh đầu bị bàn tay Quý Viễn Chinh bao phủ.

Hạnh Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu, liền nhìn thấy Quý Viễn Chinh đầy mặt ý cười, còn có chút thất vọng.

Kỳ thực Quý Viễn Chinh chỉ muốn xem thử Hạnh Ngôn có thể từ chối anh hay không, bước tiến mà cậu đã bước ra ở tiệm hoa kia có phải thật sự đã bước ra hay không, nhìn thấy Hạnh Ngôn thật sự dám nói "không" với anh, trong lòng Quý Viễn Chinh dâng lên niềm an ủi khó tả.

Quý Viễn Chinh cưng chiều véo véo má Hạnh Ngôn, cười nói: "Trêu em thôi, anh đâu phải trẻ con, sao có thể vì một bữa cơm mà buồn."

Hạnh Ngôn cũng cười theo, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cam đoan ngày mai nhất định sẽ có món cay.

Ăn cơm xong, Hạnh Ngôn cẩn thận dọn dẹp nhà bếp, Quý Viễn Chinh đứng bên cạnh nhìn, cũng không biết giúp đỡ như thế nào. Nhìn một lúc, anh thấy hơi khát, mở tủ lạnh định tìm chai nước đá uống, lại bất ngờ nhìn thấy thứ khác.

Trong góc tủ lạnh có hai gói dài màu sắc sặc sỡ, Quý Viễn Chinh cầm lên một cái bóp bóp, là dạng lỏng. Đây là cái gì? Quý Viễn Chinh tìm kiếm hồi lâu mới nhìn thấy một dòng chữ nhỏ ở dưới đáy bao bì, bỗng nhiên anh hiểu ra, thì ra là thạch trái cây.

Quý Viễn Chinh nghiêng đầu nhìn Hạnh Ngôn, người kia đang quay lưng về phía anh lau bàn. Quý Viễn Chinh ghi nhớ kỹ bao bì này, đây hẳn là đồ ăn vặt mà Hạnh Ngôn lén giấu.

Quý Viễn Chinh nhếch mép, tưởng tượng cảnh Hạnh Ngôn mặc quân phục nghiêm túc ăn thạch, nhất định rất đáng yêu. Quý Viễn Chinh đoán Hạnh Ngôn không muốn để anh phát hiện ra bí mật nhỏ này, liền đặt thạch nguyên vẹn trở lại tủ lạnh, còn giúp cậu giấu kỹ hơn một chút.

...

Hạnh Ngôn bận rộn từ lúc về nhà đến tận mười giờ tối, Quý Viễn Chinh nằm nhoài trên giường nhìn Hạnh Ngôn mặc bộ đồ ngủ giống anh chạy tới chạy lui, giặt quần áo, đánh giày, lau nhà, Quý Viễn Chinh vô số lần nghĩ nhất định phải tìm một người giúp việc, Hạnh Ngôn thật sự quá vất vả.

Cuối cùng cũng xong, Hạnh Ngôn thở phào nhẹ nhõm. Bộ quân phục của Quý Viễn Chinh rất khó xử lý, may mà lúc trước cậu học ở trường quân đội đã được dạy, còn có quân phục và giày quân đội của cậu nữa, sau một ngày cũng dính nhiều bụi bẩn, lâu ngày sẽ không tốt cho sức khỏe của Quý Viễn Chinh, cho nên nhất định phải giặt sạch sẽ mỗi ngày.

Quý Viễn Chinh vén chăn, dang rộng vòng tay: "Ngôn Ngôn."

Hạnh Ngôn cười, leo lên giường, rúc vào lòng anh.

Quý Viễn Chinh cẩn thận đắp chăn kín hai người, xoa xoa tóc cậu: "Ngôn Ngôn, sinh nhật em là ngày nào?"

"Sinh nhật?" Hạnh Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, khó hiểu: “Sinh nhật là gì?"

Tim Quý Viễn Chinh nhói đau, sao cậu lại không biết sinh nhật là gì?

Hạnh Ngôn suy nghĩ một chút, hỏi anh: "Anh, ý anh là ngày phá vỏ sao?"

Quý Viễn Chinh: "..."

Im lặng một lúc, Quý Viễn Chinh bật cười, anh suýt nữa thì quên mất đây là thế giới trùng tộc, đều là sinh ra từ trứng chứ không phải động vật có vυ".

Thấy Quý Viễn Chinh gật đầu, Hạnh Ngôn cũng cười theo: "Ngày phá vỏ của em là mùng sáu tháng sáu."

Quý Viễn Chinh gật gật đầu, vậy là còn một tháng nữa, đủ để anh chuẩn bị một món quà chu đáo. Anh biết trùng tộc chưa bao giờ tổ chức những ngày này, nhưng anh muốn cho Hạnh Ngôn một sinh nhật đáng nhớ nhất trong đời, sau này mỗi một sinh nhật anh cũng đều sẽ tổ chức cho cậu, Hạnh Ngôn nhất định phải trở thành trùng tộc hạnh phúc nhất toàn tinh tế.

"Anh, sao anh lại đột nhiên hỏi cái này?" Hạnh Ngôn mệt mỏi cả ngày, lúc này đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, nhưng vẫn cố gắng giữ tinh thần để trò chuyện với Quý Viễn Chinh.