Quý Viễn Chinh đưa tay ôm eo Hạnh Ngôn, kéo cậu về phía mình, vỗ vai cậu an ủi.
"Thiếu tá Cáp Đốn, cậu vừa nói gì vậy?" Quý Viễn Chinh lạnh nhạt nhìn Cáp Đốn, vẻ mặt như đang giải quyết công việc.
Cáp Đốn cảm thấy ngột ngạt trong lòng, tiến lên một bước nhỏ, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào Quý Viễn Chinh: "Quý tiên sinh, tôi, tôi muốn..."
Giọng nói của Cáp Đốn mang theo sự cầu xin: "Quý tiên sinh, ngài có thể nhận tôi không? Tôi không cần làm thư quân cũng được, chỉ cần được làm thư hầu của ngài là tôi mãn nguyện rồi."
Xung quanh một mảnh xôn xao, chưa từng có vị quân thư quý tộc nào lại hạ mình cầu xin hùng chủ như vậy, bọn họ thường cho rằng chỉ có thân phận thư quân mới xứng với mình, không ngờ người đầu tiên hạ mình như vậy, lại là vị thiếu tướng ưu tú nhất của gia tộc Cáp Lý.
Hành động của Cáp Đốn như mở đầu, bốn năm thư trùng có lòng mà không dám lên tiếng cũng tiến lên.
"Quý tiên sinh, xin ngài hãy nhận tôi làm thư hầu."
"Tôi cũng nguyện ý làm thư hầu hầu hạ ngài."
"Tôi cũng vậy."
Quý Viễn Chinh cảm thấy phức tạp, nhìn mấy thư trùng trước mặt nhất thời không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Hạnh Ngôn từ lúc Cáp Đốn bày tỏ lòng mình đã ở bên bờ vực bùng nổ, ánh mắt những thư trùng này nhìn Quý Viễn Chinh khiến cậu vừa bực bội vừa bất an, trong ánh mắt đó là sự si mê và mong đợi không hề che giấu, giống hệt như cậu!
Hạnh Ngôn nghiến răng, toàn thân run rẩy, cậu biết các hùng chủ đều nên cưới vài thư hầu thư nô, cậu không nên ích kỷ muốn độc chiếm Quý Viễn Chinh như vậy.
Hạnh Ngôn cảm thấy nếu còn ở lại đây nữa, cậu sẽ làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn được, vì vậy không nói một lời liền xoay người bỏ đi, cậu không sợ những trùng tộc này, nhưng cậu sợ Quý Viễn Chinh sẽ nói ra những lời khiến cậu mất khống chế.
Quý Viễn Chinh lần đầu tiên gặp phải trường hợp tỏ tình tập thể, sau khi phản ứng lại định từ chối thì bị Hạnh Ngôn vùng tay chạy mất, trong lòng Quý Viễn Chinh trống rỗng, luống cuống đuổi theo.
Anh giữ chặt cánh tay Hạnh Ngôn, quay đầu lại hét lớn với Ngải Nhĩ: "Ngải Nhĩ, giúp tôi giải quyết hậu quả."
"Ồ!" Ngải Nhĩ theo bản năng đáp ứng, sau khi đáp ứng lại cảm thấy bất lực.
Loại chuyện rắc rối này sao lại ném cho cậu ta chứ? Những người này tùy tiện túm đại một người ra cũng đều là thư trùng có thân phận hiển hách, đặc biệt là Cáp Đốn đang say xỉn, cho dù Ngải Nhĩ là hùng chủ quý tộc cũng không chắc chắn có thể thuyết phục được hắn ta.
Âu Văn nhìn ra sự khó xử của cậu ta, lặng lẽ kéo nhẹ vạt áo của cậu ta: "Hùng chủ, hay là để em thử xem?"
"Em làm được không?" Ngải Nhĩ theo thói quen nghi ngờ thư quân của mình, nhưng lại cảm thấy bọn họ đều là thư trùng, có lẽ sẽ có chung chủ đề, liền để cậu ấy đi.
Bên kia, Quý Viễn Chinh vừa cười vừa ôm chặt cánh tay Hạnh Ngôn, cho đến khi hai trùng tộc loạng choạng vào tàu chiến, những ánh mắt đang xem náo nhiệt mới thu lại.
Quý Viễn Chinh không để Hạnh Ngôn lập tức khởi động tàu chiến, ngược lại còn kéo cậu ngồi xuống, bày ra tư thế muốn tâm sự.
Hạnh Ngôn vừa vào khoang tàu liền mất đi khí thế hùng hổ ban nãy, ủ rũ cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn Quý Viễn Chinh, giống như một người bạn nhỏ phạm lỗi.
Hạnh Ngôn không biết bản thân vừa rồi bị làm sao nữa, chỉ là đột nhiên rất tức giận rất sợ hãi, vậy mà có thể mất khống chế đến mức trước mặt nhiều trùng như vậy lại cho Quý Viễn Chinh sắc mặt, Quý Viễn Chinh nhất định cảm thấy rất mất mặt, anh khẳng định sẽ chán ghét mình.
Quý Viễn Chinh nhìn đỉnh đầu mềm mại của Hạnh Ngôn, không nhịn được bật cười, sau đó càng cười càng vui vẻ.
Hạnh Ngôn đỏ hoe vành mắt ngẩng đầu, uất ức nhìn Quý Viễn Chinh.
Quý Viễn Chinh cười đủ rồi, mới trêu chọc nói: "Thượng tướng tiên sinh là ghen rồi sao?"
Hạnh Ngôn không hiểu anh tại sao đột nhiên nhắc đến chuyện ghen, thành thật lắc đầu, tối nay cậu còn chưa kịp ăn cơm đâu. (ghen = ăn giấm, Hạnh Ngôn không hiểu nên tưởng ăn giấm trong bữa cơm)
"Ờ..." Quý Viễn Chinh có chút xấu hổ, thăm dò hỏi cậu: “Là không hiểu hay là thật sự không ghen?"
Hạnh Ngôn không biết Quý Viễn Chinh có phải đang tức giận hay không, lúc này biểu hiện đặc biệt ngoan ngoãn, hỏi gì đáp nấy: "Chúng ta tối nay còn chưa ăn cơm mà."
Quý Viễn Chinh thở phào nhẹ nhõm, may là không phải anh tự mình đa tình, tâm tình rất tốt giải thích với Hạnh Ngôn: "Ghen có nghĩa là..."
Quý Viễn Chinh suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Đại khái chính là em nhìn thấy có trùng khác thích anh, sau đó em sẽ cảm thấy trong lòng chua xót, rất không vui."
Hạnh Ngôn đáng thương nhìn Quý Viễn Chinh, giọng nói vừa thấp vừa buồn bã: "Vậy là em ghen rồi, anh đừng giận em có được không?"
"Anh vui mừng còn không kịp đây này." Quý Viễn Chinh nâng mặt cậu lên, hôn lên môi cậu một cái thật kêu, cười nói: “Điều này chứng minh em để ý anh, anh rất vui."
Hạnh Ngôn lặng lẽ đỏ mặt, thở phào nhẹ nhõm đồng thời dòng suy nghĩ bị nụ hôn này mang đi, tối hôm qua Quý Viễn Chinh cũng từng hôn cậu như vậy...
Quý Viễn Chinh tinh mắt nhìn thấy nơi Hạnh Ngôn phát sinh biến hóa, cười phá lên.
Hạnh Ngôn cảm thấy mất mặt muốn chết, cẩn thận đẩy Quý Viễn Chinh ra, mặt đỏ bừng không nói một lời khởi động quân hạm.
Quý Viễn Chinh cười khẽ, động tác trên tay lại không dừng lại, trong tiếng kinh hô của Hạnh Ngôn dán mình lên người cậu.
...
Viện Khoa học, phòng thí nghiệm số hai.
Quý Viễn Chinh gặp được chuyện vui tinh thần sảng khoái, kéo theo hiệu suất công việc cũng cao lên, dẫn dắt Ngải Nhĩ và Gia Lý, Gia Luân cũng không hiểu sao tràn đầy nhiệt huyết.
"Hôm nay anh làm sao vậy?" Ngải Nhĩ trong giờ nghỉ không nhịn được hỏi Quý Viễn Chinh: “Nhìn mặt hớn hở thế."
Quý Viễn Chinh uống một ngụm cà phê, trong lòng ngọt ngào: “Thượng tướng nhà tôi tối hôm qua cuối cùng cũng chịu gọi tên tôi rồi."
Quý Viễn Chinh tối hôm qua ép buộc Hạnh Ngôn gọi tên của mình, hưng phấn quấn lấy Hạnh Ngôn làm một lần lại một lần.
Độc thân hai đời người Quý Viễn Chinh vừa mới nếm thử liền không biết kiềm chế, tối hôm qua lần cuối còn suýt chút nữa mất khống chế làm Hạnh Ngôn bị thương.
Nghĩ đến đây Quý Viễn Chinh trong lòng có chút bất an, tối hôm qua cảm giác cuồng bạo ở ngực kia đến thật kỳ quái, khiến anh nhịn không được muốn làm tổn thương Hạnh Ngôn, nhưng đó không phải là bản ý của anh, cho nên khiến anh nhớ lại có chút sợ hãi.
Trước đó dọa Ngải Nhĩ khóc kia một lần, anh cũng suýt chút nữa mất khống chế, hai loại cảm giác đó rất giống nhau.
Ngải Nhĩ nghe Quý Viễn Chinh nói xong liền im bặt, mặt đầy bất đắc dĩ, oán giận nói: "Bây giờ tôi đối với anh cái gì cũng không muốn nói nữa, anh thật sự là mỗi ngày đều đang lật đổ hai mươi năm cuộc đời trùng của tôi."
Bị thư quân của mình gọi tên là chuyện gì đáng để vui mừng sao? Không phải là nên nổi giận lôi đình trừng phạt bọn họ mới đúng sao?
Quý Viễn Chinh không giải thích rõ với cậu ta được, ngược lại hỏi cậu ta: "Cậu có từng có lúc nào đó đột nhiên rất cáu kỉnh không? Chính là đột nhiên có loại xúc động muốn phá hủy cái gì đó?"
Ngải Nhĩ nhún vai: "Có chứ, tôi mỗi ngày đều có lúc như vậy."