Chương 35

Thứ hai là bắt đầu đại hội thể thao, Du Bách Chu vì sắp nhìn thấy Hạ Diễn mà xây dựng tâm lý rất nhiều, nhưng không nghĩ tới cậu ở trường học một buổi sáng, một chút bóng dáng của Hạ Diễn cũng chưa thấy.

Buổi sáng không có trận thi đấu nào, mang theo nam sinh dọn vật tư mang đến chỗ lớp mình xong thì dứt khoát ngồi ở bàn phía sau nghỉ ngơi.

Chỗ lớp bọn họ đang tới gần cửa sau sân thể dục, đường nhỏ phía ngoài cửa sau thông tới siêu thị, sau lưng chính là sân bóng rổ, cũng là một địa điểm thi đấu, vị trí này có thể nói là chọn đến mười phần xảo diệu, là chỗ trung tâm, ra vào đều dễ dàng.

Đồ Cao Minh bên cạnh đang cùng Dư Hạo còn có hai nam sinh khác đấu địa chủ.

Du Bách Chu đưa mắt nhìn một vòng trên sân bóng rộng lớn, vẫn là không tìm thấy bóng dáng Hạ Diễn, nghĩ nghĩ, đem thân mình nghiêng qua, hỏi Đồ Cao Minh: "Lão Đồ, cậu sáng nay có nhìn thấy Hạ Diễn không?

"Ha ha ha, tui thắng òy!" Đồ Cao Minh hưng phấn ném xuống mấy lá bài, đối diện một mảnh kêu khổ không ngừng, Đồ Cao Minh vẻ mặt vừa lòng, sau hỏi Du Bách Chu: "Lão đại, anh vừa mới nói cái gì?"

Du Bách Chu còn không có mở miệng, Dư Hạo đã giúp cậu trả lời Đồ Cao Minh: "Lão đại đang hỏi mày sáng nay có nhìn thấy Hạ Diễn hay không." Nói xong, Dư Hạo lại nhìn về phía Du Bách Chu nói: "Em không thấy."

Đồ Cao Minh suy nghĩ một chút, theo sau trả lời Du Bách Chu: "Hạ Diễn? Em cũng không gặp."

Trương Hiểu ngồi đối diện Đồ Cao Minh nghe được ba người nói chuyện: "Cậu nói Hạ Diễn? Hình như khi bắt đầu tôi có nhìn thấy ở bên khu dạy học, hắn giống như cùng...... Phan Diệc ở bên nhau."

Trương Hiểu là năm phút trước mới tham gia trò đấu địa chủ này, lớp học bọn họ cách sân thể dục nhanh nhất cũng phải sáu phút đi đường, nói cách khác, Trương Hiểu nhìn thấy Hạ Diễn là việc của mười một phút trước.

Du Bách Chu do dự một chút, nghĩ vẫn là không đi khu dạy học tìm Hạ Diễn, ai biết được mười một phút Hạ Diễn có thể lại đi nơi khác hay không, giờ đi qua cũng khó có thể gặp được.

Buổi tối hôm trước, hai người tuy rằng đều hiểu lầm đối phương, nhưng trên thực tế, cậu cũng không có kịp giải thích rõ ràng với Hạ Diễn, biểu tình lúc ấy của Hạ Diễn nhìn qua rất khủng bố, mà đầu óc cậu loạn thành một đoàn, căn bản không biết nên mở miệng như thế nào.

Hai người không xem tiếp mà đứng dậy rời đi, dọc theo đường trở về đều không nói chuyện.

Chuyện này liên lụy quá nhiều, trốn tránh không phải biện pháp, Du Bách Chu biết mình cần tìm cơ hội cùng Hạ Diễn nói rõ ràng, nếu không khả năng quan hệ của cậu cùng Hạ Diễn cứ như vậy trực tiếp xong đời.

Đồ Cao Minh hỏi cậu: "Lão đại, anh tìm hắn có việc gì? Em giúp anh đi gọi hắn lại đây?"

Du Bách Chu lắc đầu: "Không cần, không cần gọi lại."

Thời gian mới trôi qua vài phút như vậy, Hạ Diễn hẳn là sắp tới, cho nên trước khi Hạ Diễn tới, cậu phải tranh thủ khoảng thời gian này chuẩn bị lời giải thích cho tốt.

Lúc này, 008 đột nhiên ở trong đầu cậu nhỏ giọng thủ thỉ: "Làm phiền phức như vậy làm gì, tui nói cậu có thể trực tiếp bò lên trên giường, sau đó......"

Du Bách Chu chặn đứng 008 nói: "Dừng lại."

008 trầm mặc vài giây, rồi sau đó đứng đắn nói: "...... Tui cảm thấy cậu thật sự có thể thử xem, dù sao không mệt, hắn thích cậu, cậu lại có thể thêm một ông chồng vừa đẹp trai lại nhiều tiền, cuộc sống như vậy chẳng lẽ không hạnh phúc sao?"

Du Bách Chu: "?! Mày lại nói thêm một câu thử xem!"

008 không dám hé răng.

Chờ tới lúc hoạt động buổi sáng sắp kết thúc, rốt cuộc Du Bách Chu cũng nhìn thấy Hạ Diễn.

Trên sân thể dục phía xa, Hạ Diễn đội mũ lưỡi trai, trên người mặc một áo ngắn tay màu xám, dáng người 1m9 ở trong đám người mười phần dễ thấy, anh hơi cúi đầu, một bàn tay đặt ở trong túi quần, một bàn tay khác chạm vào mũ lưỡi trai, từ giữa sân bóng đi tới, cơ hồ nhận hết ánh mắt trong phạm vi mấy mét, cho dù muốn giảm sự chú ý, nhưng trong sân vẫn không ai có thể nổi bật hơn so với anh.

So với anh, Phan Diệc cũng là cao ráo đẹp trai nhưng khí thế nháy mắt đã bị áp xuống một mảng lớn.

Du Bách Chu nhìn người phía xa đi tới, nhịn không được cũng nhìn đến ngây người.

Du Bách Chu cảm thấy chính mình hẳn là có chút nhan khống nhỏ, trừ bỏ những cảm tình thượng vàng hạ cám khác, cậu là thật sự thích gương mặt kia của Hạ Diễn.

Du Bách Chu nhìn đến ngây người, thẳng đến người bên cạnh gọi cậu một tiếng, cậu mới khó khăn hoàn hồn, mà lúc này, Hạ Diễn cũng vừa lúc đi tới nơi này, Phan Diệc sớm đã trở về lớp của hắn.

Nước khoáng buổi sáng chuẩn bị cho các vận động viên đã không thừa nhiều, người chuyên môn phụ trách việc này là uỷ viên học tập Tất Vũ Đồng, Tất Vũ Đồng kiểm kê một chút, quay đầu lại quét mắt nam sinh có mặt ở đây, kết quả phát hiện những người này không phải đang chơi game thì là đấu địa chủ, đột nhiên, phát hiện có cá lọt lưới —— Du Bách Chu ôm tay ngồi và Hạ Diễn vừa mới đến.

Tất Vũ Đồng ở giữa hai người suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là lựa chọn Hạ Diễn nhìn qua có vẻ dễ nói chuyện hơn một chút, "Bạn học Hạ Diễn, cậu có thể đi ra siêu thị lấy một chút nước khoáng được không, cậu đem thẻ học sinh của tôi cầm đi, đến lúc đó họ sẽ biết lớp chúng ta."

Hạ Diễn đáp "Ừ", nghe vậy, Du Bách Chu từ trên chỗ ngồi nhảy lên, chủ động nói: "Tôi cũng cùng đi đi, nhiều người nhiều lực."

Hạ Diễn nhìn cậu một cái, rồi sau đó nhìn về phía Tất Vũ Đồng hỏi: "Mấy thùng?"

Tất Vũ Đồng bất chợt nghe ra từ trong giọng nói của Hạ Diễn có chút lãnh đạm, cô lại nhìn qua Du Bách Chu chủ động yêu cầu hỗ trợ, cô không thể không một lần nữa nghiêm túc tự hỏi giữa Du Bách Chu và Hạ Diễn rốt cuộc ai là người dễ nói chuyện hơn.

Cô nói: "Không nhiều lắm, chỉ...... Hai thùng."

Hạ Diễn gật đầu, rồi sau đó nói: "Một mình tôi đủ rồi."

Du Bách Chu không ngốc, tự nhiên nghe được ra lời này của Hạ Diễn tuy rằng mặt ngoài là trả lời Tất Vũ Đồng, nhưng rõ ràng chính là cố ý nói cho cậu nghe.

Cậu đành phải nói: "Được rồi."

Nhưng Du Bách Chu đâu phải là người dễ bỏ cuộc như vậy? Hơn nữa mục đích của cậu kỳ thật cũng không phải hỗ trợ bê nước, mà chỉ là muốn tìm một cơ hội riêng tư giải thích với Hạ Diễn.

Thời tới cản không kịp, ở trên đường tới siêu thị rất thích hợp.

Cho dù không phải hỗ trợ, nhưng cậu cũng có thể tìm cớ.

Cho nên Hạ Diễn chân trước vừa mới từ cửa sau đi ra ngoài, cậu cũng chắp tay sau lưng đi theo ra ngoài.

Đường nhỏ này là đường ranh giới giữa sân thể dục và sân bóng rổ, qua đoạn này học sinh đã vắng đi nhiều, cho nên dọc đường đi cơ hồ ngoài hai người thì không có học sinh nào.

Du Bách Chu đi theo phía sau Hạ Diễn, cậu nhìn bóng lưng rộng lớn phía trước, trong lòng đột nhiên có chút lạc lõng, rõ ràng ngày hôm qua hai người bọn họ vẫn là vai sát vai đi cùng một chỗ, đều là bởi vì chuyện hiểu lầm kia, nếu hiểu lầm kia không có nói ra...... Không, cái hiểu lầm kia bản thân nó không nên tồn tại.

Nghĩ đến đây, cậu đang muốn cẩn thận mà mở miệng, lại thấy Hạ Diễn phía trước đột nhiên dừng lại bước chân.

Cậu cũng dừng lại theo, rồi sau đó thấy Hạ Diễn xoay người, nhìn mình, hỏi: "Đi theo tôi làm cái gì?"

Đi theo tôi? Cậu hỏi thế này tui biết trả lời seooo?

Du Bách Chu tay chỉ hướng siêu thị cách trăm mét có hơn, nâng cằm lên vẻ mặt vô tội nói: "Tớ mới không đi theo cậu, tớ muốn đi siêu thị mua đồ."

Hạ Diễn ôm tay nhìn cậu, "Cậu cũng phải đi siêu thị?"

Du Bách Chu đúng lý hợp tình gật gật đầu.

"Vậy thì tốt." Hạ Diễn đem thẻ học sinh trong tay học sinh đưa tới trong ngực Du Bách Chu, "Vừa vặn tiện đường, hai thùng nước khoáng kia cậu giúp nâng về đi."

Nói xong thì quay trở về.

Du Bách Chu đứng ngẩn ngơ ôm thẻ học sinh trong l*иg ngực, rồi sau đó: "??!"

Thằng nhóc này, tính toán cũng rất giỏi a!

Cuối cùng, vẫn là Du Bách Chu một người từ siêu thị khiêng về hai thùng nước lớn, cậu đem nước ném tới phía dưới bàn, Tất Vũ Đồng vẻ mặt cảm kích, cậu thở hổn hển mấy hơi thở, đem thẻ học sinh đưa Tất Vũ Đồng, "Việc nhỏ thôi, đúng rồi, Hạ Diễn đâu?"

Tất Vũ Đồng đem thẻ học sinh bỏ vào trong túi, "A, cậu ấy đi chỗ lớp chúng ta thi đấu cổ vũ rồi."

Du Bách Chu: "......"

Du Bách Chu phát hiện, Hạ Diễn chính là cố ý, bê nước không muốn làm cùng cậu, biết mình cùng anh tiện đường liền đẩy hết cho mình, chờ mình trở lại lại không thấy bóng dáng...... Hạ Diễn rõ ràng chính là đang trốn tránh cậu!

Nếu Hạ Diễn vẫn luôn như vậy, cậu căn bản tìm không thấy cơ hội cùng anh giải thích, việc này nếu là vẫn luôn không giải thích rõ ràng, trong lòng cậu luôn bất an......

Không được, buổi chiều cậu thế nào cũng phải nghĩ cách bắt được Hạ Diễn.

Giữa trưa cơm nước xong, mấy người trực tiếp đi sân thể dục, Xa Thông nói sợ buổi chiều nhàm chán, phải về phòng học lấy cờ năm quân, di động Du Bách Chu hết pin, vừa vặn phải về trong phòng học sạc, chủ động nhận nhiệm vụ này.

"Tôi đi đây." Du Bách Chu nhìn thời gian, "Tôi ở phòng học sạc pin nửa giờ lại đi tìm các cậu."

"Được, lão đại vất vả rồi."

"Không có việc gì."

Du Bách Chu đi hướng khác bọn họ, hướng khu dạy học bên kia đi qua.

Đại hội thể thao diễn ra, đại đa số học sinh đều ở chỗ sân thể dục cùng ký túc xá, đặc biệt là trong khoảng thời gian giữa trưa này, chỗ khu dạy học này người có thể nhìn đến quả thực ít đến đáng thương.

Nhưng qua giờ trưa bầu không khí cũng yên tĩnh xuống không ít, sân thể dục bên kia luôn lộn xộn, so sánh tới, Du Bách Chu vẫn càng thích nơi này.

Du Bách Chu lên lầu, thẳng đến phòng học lớp năm. Cầu thang lầu 3 đi ra là lớp bốn, xuyên qua lớp bốn qua một đoạn mới là lớp năm.

Khi Du Bách Chu đi đến trước cửa lớp bốn, liền nghe được tiếng nói chuyện của mấy nữ sinh, không khó nghe ra là từ trong lớp họ truyền đến.

Du Bách Chu không để ở trong lòng, tiếp tục đi phía trước, khi cậu sắp đi tới cửa, đột nhiên nghe được nữ sinh bên trong nhắc tới tên Hạ Diễn.

Hạ Diễn? Cậu muốn biết các cô đang nói gì Hạ Diễn.

Du Bách Chu biết mình đi vào nhất định sẽ đánh gãy các cô nói chuyện, cho nên cố ý dừng bước bên ngoài cửa.

"Thanh Thanh, cậu phía trước không phải nói Hạ Diễn có khả năng là phú nhị đại giống Phan Diệc sao? Nói thật, hiện tại tớ bắt đầu có chút tin."

Lý Thanh, nữ sinh ngồi phía sau Xa Thông, Du Bách Chu cùng cô nói chuyện nói mấy câu, nhưng hai người không thể nói là quen biết.

"Tớ cũng tin, tớ sáng nay nhìn thấy hai người đi cùng một chỗ, nói thật, khí thế trên người không phải nói quá, hơn nữa trọng điểm là Hạ Diễn lớn lên rất đẹp trai."

"Tớ đã cũng các cậu nói rồi, ánh mắt Lý Thanh tớ đây khi nào sai không?"

"Đúng rồi Thanh Thanh, tớ nhớ rõ cậu lúc trước có tặng cho hắn phong thư tình không viết tên à, nói xem rốt cuộc hắn đối với thư tình kia là cái thái độ gì?"

Nghe đến đó, Du Bách Chu giật mình.

Thư tình không tên?

Chẳng lẽ chính là phong thư khiến Hạ Diễn hiểu lầm là cậu đưa kia?

Nói như vậy, người đưa thư tình cho Hạ Diễn là Lý Thanh??

Không biết vì cái gì, Du Bách Chu cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Cậu hơi hơi nhíu mày, đang muốn tiếp tục nghe, nhưng mà đúng lúc này, bờ vai của cậu đột nhiên bị người từ phía sau giữ lấy, "Sao vẫn đứng ở cửa không đi vào?"

Nháy mắt người nọ lên tiếng, tiếng nói chuyện bên trong cũng đột nhiên im bặt.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Du: "Hai thùng nước? Không có việc gì, tớ giúp cậu chia sẻ một thùng, như vậy sẽ nhẹ một chút."

Ma quỷ: "Không, hai thùng đều là của cậu."

Tiểu Du: "......"

————————————