Du Bách Chu nhìn biểu tình nghiêm túc của Hạ Diễn, "A gì cơ? Ngày đầu tiên?"
Hạ Diễn nhìn gương mặt Du Bách Chu đã trở nên có chút hồng, ngẩn người, anh không biết Du Bách Chu cư nhiên không uống được rượu.
Nếu là người này tỉnh rượu liền quên hết, lời anh nói vừa rồi chẳng phải là tương đương vô ích?
Hạ Diễn tự giễu cười cười, không nghĩ tới chính mình cũng có lúc nóng vội.
Quả nhiên vẫn là nên làm người hoàn toàn thanh tỉnh rồi hãy nói.
Anh đem bia từ trong tay Du Bách Chu lấy về, "Có thể, không thể uống nữa."
Du Bách Chu nhẹ buông tay, lon đã bị Hạ Diễn cầm trở về.
Cậu có chút bất mãn chống cằm, giương mắt trừng mắt Hạ Diễn.
Hạ Diễn nhìn người này không hề phòng bị lại có chút đáng yêu, nhịn xuống xúc động muốn giơ tay xoa xoa đầu cậu, uống một ngụm bia, "Du Bách Chu, có chút phòng bị có được hay không?"
Du Bách Chu ôm tay dựa vào trên ban công, như là giận dỗi, không muốn cùng anh nói chuyện.
Hai người song song đứng, gió đêm thổi nhẹ vạt áo hai người lay động, sau một lúc lâu, Du Bách Chu hỏi: "Cậu vừa rồi cùng tớ nói gì đó?"
Hạ Diễn một bàn tay đút ở trong túi, "Cái gì vừa rồi?"
Du Bách Chu vẫn là ôm tay, "Chính là cậu nói cái gì ngày đầu tiên kia."
Hạ Diễn quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, "Cậu uống say."
Du Bách Chu vẻ mặt cạn lời, "Đại ca? Ai nói cho cậu là tớ uống say?? Tớ rất thanh tỉnh được không, người say sẽ giống như tớ thông thông thuận thuận cùng cậu nói chuyện?"
Hạ Diễn nhìn gương mặt cậu, "Nhưng mặt cậu đã đỏ."
Du Bách Chu "Xì" một tiếng, "Mặt đỏ chính là uống say sao? Cậu thật sự quá hài hước, tớ chính là trời sinh làn da mỏng, phơi nắng nhiều làn da sẽ đỏ, cồn kíƈɦ ŧɦíƈɦ cũng sẽ đỏ, thẹn thùng cũng sẽ đỏ."
Hạ Diễn rất có hứng thú nói: "Thẹn thùng?"
Du Bách Chu gật đầu.
Hạ Diễn cười khẽ ra tiếng.
Du Bách Chu quay lại chủ đề chính, "Cho nên cậu vừa rồi rốt cuộc nói cái gì? Tớ lúc ấy không chú ý nghe, cậu lặp lại lần nữa không được sao?"
Hạ Diễn có chút hứng thú, anh cong môi hỏi: "Du Bách Chu, cậu rốt cuộc là thật sự nghe không được, vẫn là cố ý muốn nghe tôi lặp lại lần nữa?"
Du Bách Chu vẻ mặt chân thành: "Tớ thật sự không nghe được."
Hạ Diễn không để ý tới cậu: "Cậu say, chờ cậu thanh tỉnh tôi lại cùng cậu nói."
Bằng không nói cũng là nói vô ích.
Du Bách Chu chép chép miệng, "Chậc, cậu người này, tớ thật sự không có say, cậu nói đi, lần này tớ sẽ chú ý nghe."
Hạ Diễn không muốn cùng Du Bách Chu dây dưa, anh đem một ngụm bia cuối cùng uống nốt, đứng dậy muốn đi vào bên trong, "Bây giờ không còn sớm, tôi gọi điện thoại để người nhà cậu tới đón cậu."
Kết quả anh vừa mới đi hai bước, cánh tay đã bị người phía sau túm chặt, quay đầu lại, thấy Du Bách Chu phía sau vẻ mặt sợ sệt: "Không được, đừng kêu người nhà tớ tới, trên người tớ có mùi rượu, bị bọn họ phát hiện tớ trộm uống rượu nhất định phải chết!"
Du Bách Chu sở dĩ sống mười tám năm còn không có uống qua rượu, trước kia là bởi vì không điều kiện, hiện tại là bởi vì không dám. Du Thần * quản cậu rất nghiêm, ngay cả rượu vang đỏ trong nhà số độ rất thấp đều không cho cậu chạm vào, nếu như bị Du Thần biết cậu cùng bạn học trộm uống rượu, cậu tuyệt đối xong đời!
* tác giả viết là Du Bách Chu nma mình thấy không hợp ngữ cảnh nên mạn phép sửa thành Du Thần
Hạ Diễn nghe vậy dừng một chút, theo sau xoay người, ép Du Bách Chu lùi lại một bước, cho đến khi eo Du Bách Chu đều chạm vào ban công, mới dừng lại bước chân, "Còn biết cái này, xem ra là thật không có say?"
Du Bách Chu "Chậc" một cái, tự hào nói: "Thì giống như cậu nói tớ không có say, tửu lượng của tớ thật sự rất tốt!"
Du Bách Chu một bàn tay bắt lấy vạt áo sơmi anh, "Cho nên cậu cùng tớ nói cái ngày đầu tiên kia đi."
Hạ Diễn hai tay phân biệt chống ở hai bên Du Bách Chu, cúi người tới gần cậu, "Tôi đây hiện tại nói lại một lần nữa, cậu phải nhớ kỹ cho tốt?"
Du Bách Chu nghiêm túc gật đầu, "Ừ."
Hạ Diễn dựa cậu càng gần, nghiêng đầu, môi đều sắp chạm vào lỗ tai cậu, "Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau, nhớ kỹ?"
( Ủaaa anh ơi?)
Nhiệt khí cào nhẹ lỗ tai, trái tim Du Bách Chu nhảy nhẹ một cái.
Cậu ở trong lòng yên lặng niệm, ngày đầu tiên ngày đầu tiên ngày đầu tiên......
Rồi sau đó gật gật đầu.
Hạ Diễn dường như nói đùa hỏi cậu, "Ngày mai cậu sẽ không đem mọi chuyện này quên đi chứ?"
Du Bách Chu có chút ảo não, "Tớ đều nói tớ không có say, không có say sao có thể quên được??"
Ngày hôm sau, Du Bách Chu đột nhiên từ trên sô pha ngồi dậy.
Aa oi dm! dm!!!
Cậu nhìn cảnh tượng xạ lạ bốn phía.
Tui là ai?! Tui ở đâu?! Tui đang làm gì?!
Phía sau truyền đến tiếng vang, Du Bách Chu quay đầu, vừa vặn nhìn đến Hạ Diễn trần trụi nửa người trên từ trong phòng ngủ ra tới.
Hạ Diễn trên vai treo áo, thấy Du Bách Chu gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, đem ly nước trong tay nâng lên, "Tôi ra lấy cốc nước. "
Du Bách Chu một đầu tóc rối, mới bừng tỉnh lại chính mình là ở trên sô pha...... nhà Hạ Diễn.
Nhưng là từ từ, người này chính mình ngủ phòng ngủ, lại để người khách là cậu ngủ ở trên sô pha?
Thiệt quá đáng mà.
Hồi ức chậm rãi dũng mãnh vào đại não, cậu nhớ tới ngày hôm qua hai người cơm nước xong lúc sau cùng nhau uống lên một chai bia, sau đó...... Sau đó...... Liền không có sau đó.
A, đau đầu, đáng chết.
Du Bách Chu ném chăn trên người xuống sô pha, miệng khô lưỡi khô, không chỉ có đau đầu, trên người cũng không có một chỗ nào không nhức mỏi.
Hạ Diễn đi tới, đem nước trong tay đưa cho cậu.
Du Bách Chu ủy khuất nhìn hai mắt anh, cầm cốc nước, nghĩ thầm điểm này kể ra còn tính có chút lương tâm.
Cậu ngửa đầu ừng ực ừng ực uống vài ngụm, cổ họng khô khốc cuối cùng mới giảm bớt một chút.
Hạ Diễn nhìn đầu xù xù của Du Bách Chu, giống như là bị quả cầu bông cào nhẹ trong lòng, tâm tình nhịn không được trở nên có chút tốt.
Du Bách Chu uống nước xong, liếʍ liếʍ môi hơi khô, "Đúng rồi, tối hôm qua tớ cùng cậu uống chút bia kia, giống như......"
Nói tới đây, cậu không cẩn thận nâng lên mắt, nhìn đến ánh mắt Hạ Diễn trở nên có chút khủng bố.
Hạ Diễn hơi chút nheo lại con ngươi màu trà, trầm giọng nói: "Giống như quên mất?"
Du Bách Chu tức khắc trong lòng cả kinh, rồi sau đó nhanh nhẹn đem lời muốn nói sửa lại, "Giống như trở nên càng đàn ông!"
Hạ Diễn: "......"
Du Bách Chu giải thích nói: "Có thể uống rượu, thật đàn ông!"
Hạ Diễn cười ra tới, theo sau vẫn là nhịn không được, ở trên đầu cậu xoa nhẹ một chút, "Muốn ăn cái gì? Tôi làm cho cậu."
Du Bách Chu nói muốn uống cháo, Hạ Diễn tiến phòng bếp đi làm.
Du Bách Chu vuốt đầu chính mình, nhớ tới vừa mới Hạ Diễn ở trên đầu chính mình xoa một chút kia, trong lòng nhiều thêm cảm giác trướng trướng.
Cơm nước xong, Du Bách Chu không có ở lại lâu lắm, thu thập tốt tư liệu ôn tập liền về nhà.
Cậu không để Lý thúc tới đón cậu, Hạ Diễn đưa cậu đến dưới lầu, chính cậu ngồi xe bus trở về.
Về đến nhà, mới vừa vào cửa liền thấy được Phó Hạ.
Một đêm không gặp, cậu vui vẻ hướng Phó Hạ chạy chậm qua đi, "Ba nhỏ, con đã trở về."
Kết quả chạy đến một nửa, một đạo âm thanh trầm thấp từ phía sau truyền đến, "A, còn biết trở về đâu?"
Du Bách Chu dừng lại bước chân, nhìn đến Du Thần trong tay cầm một cây gậy, sắc mặt đen đến không thể đen hơn.
Sắc mặt cậu cứng đờ, gian nan nuốt nuốt nước miếng.
Du Bách Chu cho rằng Hạ Diễn sẽ thay mình gọi điện thoại báo cho hai phụ huynh sự thật mình sẽ qua đêm ở nhà anh giống như buổi chiều ngày hôm qua lưu cậu ăn cơm vậy, nhưng mà Hạ Diễn cũng không có.
Cậu bắt đầu từ buổi sáng liền vẫn luôn không thấy qua di động luôn có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ của Du Thần gọi.
Nhìn dáng vẻ hiện tại Du Thần là thật sự muốn đánh cậu......
Vài phút sau, Du Bách Chu một bên chạy quanh nhà, Du Thần cầm gậy đuổi phía sau.
"Ba nhỏ! Cứu con!!"
"Gọi ba cái gì, hiện tại con kêu ông nội tới thì may ra!"
"Ông nội! Ông nội!"
Phó Hạ ngồi ở sân, đối với âm thanh đôi phụ tử bên cạnh kia mắt điếc tai ngơ, tâm tình rất tốt cầm lấy cà phê uống một ngụm, tiếp tục nhàn nhã tắm nắng, đọc tạp chí.
Du Bách Chu ngồi ở trong thư phòng khổ bức chép gia quy, trên bàn to rộng góc bên phải một chồng xấp giấy tất cả đều là chữ, tất cả đều là cậu từng nét bút viết ra, cậu về đến nhà liền bắt đầu chép, chép đến bây giờ đã buổi chiều ba giờ, tay cậu đã muốn phế đi.
Du Bách Chu thực may mắn Du Thần giáo huấn cậu xong một trận lúc sau liền phải khẩn cấp đi công tác, nếu không giờ này khắc này Du Thần sợ là muốn tới giám sát cậu chép gia quy.
Du Bách Chu thở dài.
Quá khó khăn, thật sự quá khó khăn!
Hào môn quá khó khăn!!
Cửa truyền đến động tĩnh, ngay lúc nhìn đến Phó Hạ cầm điểm tâm tiến vào, Du Bách Chu vẻ mặt ủy khuất gọi một tiếng ba.
Phó Hạ đi vào, đem điểm tâm trong tay đặt lên bàn, lật xem một xấp giấy Du Bách Chu đã chép tốt, nói: "Không nghĩ tới con chép đến còn rất nghiêm túc."
Anh nguyên bản cho rằng Du Bách Chu chỉ biết ứng phó chép một chút.
Du Bách Chu nghĩ thầm nếu là chép đến quá qua loa, phỏng chừng sẽ lại bị Du Thần đuổi theo đánh một trận, cùng với lãng phí thời gian làm lại, còn không bằng thành thành thực thực chép một lần.
Phó Hạ buông gia quy đã viết trong tay, cười cười, an ủi cậu: "Không quan hệ, con chỉ cần nghĩ đến ba lớn con bởi vì nghịch ngợm đem quyển sách này chép hai mươi lần, trong lòng liền thoải mái."
Du Bách Chu nghĩ nghĩ: "......" Đừng nói, thật là có chút thoải mái.
Hai cha con mặt đối mặt cười rộ lên.
Lúc này, bên ngoài Du Thần liền đánh hai cái hắt xì, trợ lý bên cạnh hỏi hắn có phải hay không bị cảm, Du Thần xua tay, "Không có việc gì, chỉ là vợ con tôi đang nhớ tôi thôi."
Du Bách Chu vừa ăn điểm tâm vừa cùng Phó Hạ trò chuyện, cho tới một nửa, Du Bách Chu nói đến tennis, Phó Hạ đột nhiên liền có hứng thú, hẹn Du Bách Chu đi ra ngoài đánh một ván.
Du Bách Chu chỉ chỉ gia quy trước mặt, hỏi: "Nhưng cái này......"
"Ai mệt mỏi không cần nghỉ ngơi? Thả lỏng một lát, chờ lát nữa lại tiếp tục."
Du Bách Chu là thật chép đến mệt rồi, vì thế lúc này không chút suy nghĩ liền đồng ý.
Hai cha con thay quần áo, cùng nhau tới sân tennis phía sau.
Phó Hạ vóc dáng cùng Du Bách Chu cao không sai biệt lắm, đều là gần 1 mét 8, hơn nữa bản thân dáng vẻ đều trẻ tuổi, hai người thay không sai biệt lắm trang bị vận động, nhìn qua không giống như cha con, giống như là hai anh em quan hệ rất tốt.
Du Bách Chu sẽ không đánh tennis, nhưng cũng may nguyên chủ nguyên bản cũng vậy, cho nên cho dù vẫn luôn nhặt bóng, cậu đều nhặt đến độ đặc biệt vui vẻ.
Mặt trời hôm nay không tính là mát, hai người đánh nửa giờ, để lại một thân mồ hôi.
Lúc nghỉ ngơi, Du Thần vừa vặn gọi điện thoại cho Phó Hạ.
Phó Hạ trả lời điện thoại, Du Bách Chu đi bên sân cầm lấy nước khoáng, lại đây ngồi ở bên cạnh Phó Hạ, vặn ra cái nắp đưa cho anh.
Phó Hạ cười duỗi tay xoa xoa đầu cậu, theo sau mới tiếp nhận nước, tiếp tục cùng Du Thần đang đi công tác gọi điện thoại.
Phó Hạ bàn tay thực ấm áp, có cảm giác của người nhà.
Du Bách Chu đột nhiên nhớ tới, hôm nay buổi sáng Hạ Diễn giống như cũng như vậy xoa đầu cậu.
Chẳng lẽ cũng là đem cậu trở thành người nhà?
Đừng nói, tâm tình còn khá tốt.
"Tiểu Chu? Ân, Tiểu Chu vẫn đang tự ngẫm lại."
Du Bách Chu vừa nghe liền biết, Du Thần khẳng định là đang hỏi chuyện cậu, không nhịn được bĩu môi.
Phó Hạ cùng Du Thần gọi điện thoại, Du Bách Chu liền ở bên cạnh ngoan ngoãn chờ.
Cậu uống lên miếng nước, trộm ngó mắt ba nhỏ nhà mình, nhìn khóe miệng ba nhỏ tràn đầy ý cười, nghĩ thầm hai ba ba nhà mình cảm tình thật tốt.
"Buổi tối lại gọi điện thoại cho em, nghe lời. Cúp."
Phó Hạ cúp điện thoại, Du Bách Chu cũng nhanh nhẹn đem tầm mắt thu hồi, một bộ "Con vừa rồi nhưng không nghe lén điện thoại" .
Phó Hạ cười lắc lắc đầu.
Phó Hạ cùng Du Bách Chu nói chuyện tối hôm qua, Du Bách Chu nói một nửa lời nói thật, một nửa lời nói dối.
Lời nói thật là cậu đi nhà Hạ Diễn ôn tập, lời nói dối là cậu cùng Hạ Diễn cùng nhau ôn tập tới đêm khuya, sau đó bởi vì quá mệt mỏi liền trực tiếp ngủ lại.
Cậu không nói chuyện uống rượu, sợ Phó Hạ lo lắng.
"Hạ Diễn? Chính là người lần trước cùng chúng ta cùng đi Vân Loan kia?"
Du Bách Chu gật gật đầu.
Phó Hạ suy nghĩ một chút, "Người này, ba còn rất vừa lòng."
Du Bách Chu có chút ngơ ngác, "A? Vừa lòng cái gì?"
Phó Hạ cái gì cũng chưa nói, đem nước khoáng buông, đứng dậy, "Đi, lại đánh mấy hiệp, dùng một lần làm con nhặt bóng cho đủ."
Du Bách Chu: "......"
Thứ hai, Du Bách Chu đồng hồ báo thức hỏng rồi, chạy chậm mười phút.
Cậu tiến vào phòng học cặp sách cũng chưa kịp để, đã được báo cho biết kỳ thi hôm thứ ba chuyển sang hôm nay, sau đó bị lớp trưởng khẩn trương đẩy đi làm giấy dự thi, xuất phát đi địa điểm thi.
Kỳ thì lần này là chuyên môn nhằm vào năm hai, là một bài trắc nghiệm, tổ chuyên gia chính mình tự ra đề, tuy rằng không tính đặc biệt chính quy, nhưng thành tích như cũ muốn xếp vào năm ba phân lớp xếp hạng xét duyệt.
Bởi vì thường xuyên thi, nếu mỗi lần thi đều phải chiếm dụng phòng học học sinh, sẽ tạo thành ảnh hưởng, cho nên trường học chuyên môn có một toà nhà dùng để thi cử, bên trong bàn học đều là mỗi người một cái, đặt ở vị trí cố định, không cần phiền toái dọn bàn tới tới lui lui, chỉ cần đem giấy dự thi dán ở góc trái phía trên bàn học, liền có thể bắt đầu thi.
Du Bách Chu mắt nhìn phân bố phòng thi dán ở đại sảnh, Đồ Cao Minh cùng Xa Thông là phòng thi số 10, ở lầu hai, mà cậu thì tại lầu 5, ba người cùng nhau đi đến chỗ rẽ lầu hai liền tách ra.
Người trên cầu thang đi lại rất đông, Du Bách Chu chui ở bên trong, lúc lên đến lầu 3, cánh tay bị người phía sau nắm lấy, đó là một tay nam sinh.
Cậu vừa đi theo dòng người vừa nhìn lại phía sau, là Lê Bắc.
Lê Bắc đi đến bên cạnh cậu mới buông tay cậu ra, "Chờ lát nữa thi xong ở dưới lầu chờ tôi."
Nói xong liền bỏ tay cậu ra, hướng lầu 3 đi.
Du Bách Chu gật gật đầu.
Buổi sáng môn kiểm tra đầu tiên chính là toán học, đối với Du Bách Chu mà nói, đề thi năm hai phần lớn đều tương đối cơ sở, cũng không khó.
Bài thi phát xuống dưới, cậu nhanh chóng đem bài thi mỗi câu đều đọc một lần, trong lòng đều không sai biệt lắm đều có lời giải, sau đó cậu tính điểm mỗi câu, cuối cùng quyết định đem điểm định ở 90 điểm, vừa đạt tiêu chuẩn.
Dựa theo thành tích học tập của nguyên chủ, nếu là điểm cao một chút, phỏng chừng sẽ khiến cho mọi người hoài nghi, lúc này, nói không chừng còn sẽ có một ít người cùng cậu đối địch nhân cơ hội cố ý hãm hại cậu gian lận gì đó.
Cho nên Du Bách Chu cân nhắc một chút nguy hiểm, cảm thấy có tiến bộ là được, không cần thiết lập tức hướng đến quá nhanh, tuần tự tiến bộ một chút, có thể tránh cho một ít phiền toái không cần thiết.
Du Bách Chu dùng 30 phút chọn vài đề làm tốt, rồi sau đó ở các đề tùy tiện chọn bừa viết một ít, cuối cùng đánh giá điểm không sai biệt lắm, liền bắt đầu chống cằm đặt bút xuống.
Rất kỳ quái, từ sau lúc từ nhà Hạ Diễn trở về, chỉ cần cậu có chút thời gian nhàn rỗi, liền sẽ nhớ tới sự tình đêm qua.
Cậu rất xác định, buổi tối ngày đó cậu thật sự uống say quên mất, nhưng là Hạ Diễn vì cái gì đối với việc cậu uống say quên mất này để ý như vậy?
Chẳng lẽ tối hôm qua hai người bọn họ đã xảy ra cái gì?
Cậu sẽ không thật sự quên mất việc gì rất quan trọng đi?
Thi xong, Du Bách Chu một đầu đầy rối rắm đi ra phòng học, cậu ở phòng học nhớ lại nửa ngày, nhưng lại thật sự đối với sự tình phát sinh đêm đó là một chút cũng nghĩ không ra, cho dù cậu không ngừng gõ đầu, đầu cho cậu đáp lại cũng chỉ là tiếng thùng thùng, mà không phải ký ức như nước suối trào ra.
Cậu một bên đi theo đám đông xuống tầng, một bên xin giúp đỡ trong đầu, "Không Không, mày không phải có thể đọc suy nghĩ của tao sao, mày nói cho tao nghe một chút buổi tối ngày đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì?"
008: "Không Không?? Tui cự tuyệt không tiếp thu xưng hô này! Thỉnh kêu tui tiểu Nhất."
Du Bách Chu nói: "Đừng nói linh tinh! Nói chính sự, nói cho tao nghe một chút việc đêm đó. Không Không."
008: "......"
008: "Cậu nói khi nào nha?"
Du Bách Chu: "Liền buổi tối hôm trước, đêm tôi qua đêm ở nhà Hạ Diễn đó."
008: "Nga, đêm đó nha, đêm đó, đêm đó......"
Du Bách Chu dừng một chút, "Từ từ, cậu đừng nói cho tôi cậu đêm đó lại đi du lịch."
008: "...... Không phải du lịch, là sửa chữa."
Du Bách Chu: "......"
Cậu từ bỏ, cậu từ bỏ hệ thống không xứng chức như vậy.
Xin giúp đỡ vô dụng, Du Bách Chu vẫn là đến dựa vào chính mình hồi ức.
Nhưng hồi ức cố tình cũng không nghe lời nói, không ra chính là không ra.
Du Bách Chu chậm rì rì hướng dưới lầu đi xuống, thời điểm đi đến lầu hai, tưởng nhớ lại cái gì, kết quả thời điểm xuống lầu một, dưới chân không cẩn thận trượt một chút.
Du Bách Chu trong lòng cả kinh, cầu thang cậu đi xung quanh trái phải đều là người, căn bản không thể bắt lấy tay vịn, cậu mắt thấy chính mình phải té ngã, trong lòng mắng một tiếng, nhắm mắt lại liền phải nhận mệnh, kết quả sau một giây, đau đớn cũng không có đúng hạn tới.
Phía sau lưng cậu dán lên một mảnh ngực ấm áp, trên eo cũng nhiều một cánh tay hữu lực, cái tay kia đem cánh tay cậu gắt gao nắm chặt, miễn cưỡng làm cậu đứng vững tại chỗ.
Bị dọa tới trái tim Du Bách Chu đập thật sự nhanh, cùng ngực phía sau lưng truyền đến không sai biệt lắm tần suất tiếng tim đập hỗn hợp ở bên nhau, phân không ra là của ai.
Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc, chỉ là lần này, không khó nghe ra thanh âm kia nhiều vài phần trách cứ, "Du Bách Chu, khi đi đường đừng nhìn đông nhìn tây, nhìn đường cho tốt."
Du Bách Chu nghe được thanh âm, giật mình, quay lại nhìn quả nhiên đối diện một đôi con ngươi màu trà.
Là Hạ Diễn.
Cậu sở dĩ thiếu chút nữa té ngã, chính là bởi vì trong đầu nghĩ Hạ Diễn, nghĩ chuyện quan trọng bị chính mình quên vào buổi tối hôm trước kia.
Bởi vì nhớ không được, cho nên hiện tại cậu nhìn đến Hạ Diễn, liền cảm thấy rất hoảng hốt, còn rất tự trách.
Hai người bọn họ tư thế hấp dẫn chú ý của người xung quanh, Du Bách Chu có chút ngượng ngùng, cậu đứng vững, ý đồ đem tay Hạ Diễn từ trên eo chính mình lấy xuống, kết quả cầm một chút, cư nhiên không thấy động.
Cậu biết Hạ Diễn là lo lắng cho mình ngã xuống đi, vì thế đem đầu dựa ra sau, nhỏ giọng nói với Hạ Diễn: "Nhanh buông tay, nhiều người nhìn như vậy."
Hạ Diễn hỏi: "Cậu rất để ý?"
Du Bách Chu nói: "Đây không phải để ý hay không, hai ta như vậy tạo thành ảnh hưởng không tốt."
Nói, cậu lại cầm tay Hạ Diễn đang vây quanh ở trên eo chính mình ra, lần này rất dễ dàng liền lấy ra.
Du Bách Chu nhẹ nhàng thở ra.
Cậu cùng Hạ Diễn cùng nhau hướng dưới lầu đi, Hạ Diễn đột nhiên hỏi cậu: "Vừa rồi suy nghĩ cái gì? Tôi ở phía sau cùng cậu theo một đường cậu cũng không biết?"
"Nga, không phải việc lớn gì...... Từ từ......" Du Bách Chu đột nhiên khϊếp sợ nói: "Cậu theo tớ một đường??"
"Bắt đầu từ lúc cậu đi ra khỏi phòng 506."
506 là phòng thi của Du Bách Chu.
"Như thế nào lại như vậy?"
"Chúng ta ở cùng một phòng thi, chẳng lẽ cậu vẫn luôn không phát hiện tôi?" Hạ Diễn nhìn cậu, nói: "Vẫn là nói, tôi ở trong mắt cậu độ tồn tại đã thấp tới loại trình độ khó có thể phát hiện này rồi?"
Du Bách Chu: "!!!"
Dm, cậu thật đúng là không phát hiện!
Nhưng cậu có thể bảo đảm, tuyệt không phải bởi vì Hạ Diễn độ tồn tại thấp.
Xong rồi, vốn dĩ liền vì nhớ không nổi chuyện đêm qua cảm thấy tự trách, cậu càng thêm không dám nhìn Hạ Diễn.
Hai người cùng nhau đi đến lầu một, Hạ Diễn nhìn cậu: "Đi nhà ăn?"
Du Bách Chu mắc kẹt một chút, đầu cũng không dám nâng, "Cái kia, cậu đi trước, tớ cùng Lê Bắc có hẹn trước, hắn ở dưới tầng chờ tớ."
Hạ Diễn không tự giác nhăn nhăn mày, "Lê Bắc? Các cậu hẹn khi nào?"
"Trước khi kiểm tra, hắn nói tớ ở dưới lầu chờ hắn......" Du Bách Chu thanh âm càng nói càng nhỏ.
Hạ Diễn: "......"
Hạ Diễn ngăn chặn không vui trong lòng, "Tôi đây đi trước."
Du Bách Chu gật gật đầu, nhìn theo Hạ Diễn rời đi.
Thẳng đến bóng dáng Hạ Diễn ở phía trước biến mất trong tầm mắt, cậu mới rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Cậu cảm thấy vẫn luôn ở bên cạnh Hạ Diễn quá dễ dàng lòi, không được, cậu phải nhanh tìm được một cái phương pháp giải quyết.
Du Bách Chu đi khỏi toà nhà, xa xa liền thấy Lê Bắc bên cạnh bồn hoa chờ mình.
Cậu vừa mới qua đi, Lê Bắc liền hỏi cậu: "Buổi tối hôm qua cậu ở chỗ nào vậy? Vì cái gì tớ gửi tin nhắn WeChat cho cậu không trả lời?"
Buổi tối hôm trước, cũng chính là đêm cậu uống say đó.
Du Bách Chu không có giấu giếm, đem việc chính mình ở nhà Hạ Diễn uống say lại còn có từng chuyện đều nói cho Lê Bắc.
Lê Bắc người này tuy rằng đối với người khác tàn nhẫn, nhưng nói tóm lại đối nguyên chủ vẫn là rất bao dung, từ phương diện làm anh em tới nói, rất đủ tư cách.
Hơn nữa giờ này khắc này trừ bỏ Lê Bắc, cậu cũng không đối tượng càng tốt để nói hết cùng dò hỏi.
Lê Bắc nghe được cậu ở nhà Hạ Diễn qua đêm, tâm tình trở nên có chút phức tạp, "Cậu trước kia không phải rất không thích Hạ Diễn sao? Vì cái gì hiện tại lại đột nhiên cùng hắn tốt như vậy?"
Du Bách Chu chiếu toàn bộ lời nói mình đã nói với Đồ Cao Minh kia, chính mình muốn bắt đầu cố gắng học tập nói cho Lê Bắc, sau đó còn lại bịa thêm một chút, "Không phải lập tức lên năm ba sao, tớ cảm thấy cũng là thời điểm cố gắng học tập, hơn nữa Hạ Diễn học tập thành tích không phải khá tốt, tớ học tập kém, liền nghĩ cùng cậu ấy ở chung thật tốt để cậu ấy giúp tớ học bù gì đó, như vậy không phải khá tốt sao?"
Bởi vì trung gian còn có một cái "Học bù" làm lấy cớ, lúc sau cậu lại cùng Hạ Diễn hoà bình ở chung, Lê Bắc hẳn là sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Lê Bắc không nói gì, qua một lát, mới nói: "Cậu cái loại thể chất uống rượu liền say này, lần sau đừng ở trước mặt người khác xằng bậy."
Du Bách Chu kỳ thật lúc ấy cũng không phải xằng bậy, chỉ là một lòng nghĩ thử xem bia kia hương vị thế nào, kết quả không cẩn thận đem thể chất vừa uống liền gục của nguyên chủ quên mất.
Cái thể chất này của nguyên chủ Lê Bắc cũng có biết đến, bởi vì nguyên chủ trước kia đã ở trước mặt Lê Bắc uống say qua, nguyên nhân chính là vì Lê Bắc biết, Du Bách Chu mới dám đối với Lê Bắc ăn ngay nói thật.
Nghĩ đến đây, Du Bách Chu thò lại gần ôm vai Lê Bắc, tiến vào vấn đề chính, "Nói hai ta không phải cùng nhau uống say qua sao? Cái kia, cậu còn nhớ rõ lần trước tớ uống say có làm cái gì sao?"
Du Bách Chu ý đồ từ một lần say rượu trong trí nhớ tìm được một ít manh mối.
Nghe vậy, Lê Bắc giật mình, từ trên người Du Bách Chu thu hồi tầm mắt, "...... Tớ cũng say, không nhớ rõ."
Du Bách Chu híp mắt nhìn hắn, "Cậu đừng gạt tớ."
Lê Bắc đem tay cậu từ trên vai chính mình lấy xuống, "Không lừa cậu."
Du Bách Chu thu hồi tay.
Hay qué, manh mối chặt đứt, con đường này cũng đi không thông.
Buổi tối, trong nhà Phan Diệc có khách, hắn lười đến cùng ba hắn cho hết thời gian, liền chạy tới chỗ Hạ Diễn.
Hạ Diễn nhìn Phan Diệc ôm khoai lát ngồi xổm trên sô pha, dáng vẻ tự do tự tại nghiễm nhiên đã đem nơi này coi như nhà chính mình, nghiêm túc cảnh cáo nói: "Phan Diệc, cậu còn dám đem nhà tôi làm bẩn thử xem."
Phan Diệc nhìn TV, thảnh thơi nói: "Được rồi, không có việc gì, đến lúc đó em cho mời cho anh cái người giúp việc, vài phút liền sạch sẽ."
Nói còn chưa xong, vụn khoai lát trên tay rơi trên mặt đất.
Hạ Diễn nhấp môi, một ánh mắt đưa qua đi.
Phan Diệc vội vàng đem khoai lát trên mặt đất nhặt lên ném vào thùng rác, "Đã biết, em sẽ cẩn thận."
Hạ Diễn không đáp lời, tự mình làm việc của mình.
Phan Diệc đột nhiên phát hiện không gian nhà Hạ Diễn có chút nhỏ, hơn nữa phần lớn gia cụ đều có chút niên đại, liền nói: "Diễn ca, chỗ ngồi này của anh quá nhỏ, hoàn cảnh bên ngoài cũng không tốt, nếu không em đổi cho anh căn hộ khác đi? Hôm trước em xem trọng một bộ, ở phố Tây bên kia, cách bệnh viện rất gần, hoàn cảnh cũng thoải mái, cũng tiện anh chăm sóc dì."
Hạ Diễn hỏi hắn, "Cậu từ đâu lấy ra tiền cho tôi phòng ở?"
Phan Diệc nói: "Anh đừng coi khinh em, nói như thế nào em tuổi này vẫn là có chút tiền tiết kiệm, hơn nữa phía trước anh chuyển cho em 25 vạn kia, em nghe anh cầm toàn bộ đi mua Áo Uy, hiện tại giá cổ phiếu Áo Uy tăng gấp ba, em đã kiếm thêm nhiều lắm được không!"
Nói tới đây, Phan Diệc thò lại gần, "Đúng rồi Diễn ca, anh còn có cổ phiếu tốt nào không giới thiệu cho em, em bảo ba đi mua một ít."
Hạ Diễn nhìn hắn một cái, "Đừng luôn muốn gian lận kiếm tiền, miễn cho về sau dưỡng ra tính lười biếng."
Phan Diệc nói: "Lời nói cũng không phải là nói như vậy, hiểu được gian lận cũng là một loại tư bản."
Hạ Diễn lắc đầu.
Phan Diệc nhìn Hạ Diễn, không biết vì cái gì, hắn tổng cảm giác Hạ Diễn hôm nay khí tràng không đúng lắm, tâm tình tựa hồ có chút không tốt.
Vì thế nghĩ nghĩ, thò lại gần hỏi: "Ca, ai chọc anh tức giận?"
Hạ Diễn trên tay động tác tạm dừng một chút, theo sau ngữ khí thực đạm, "Không ai."
Phan Diệc chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: "Dịch Thiên? Hay là Du Bách Chu?"
Hiện tại Phan Diệc có thể nghĩ tới cũng chỉ có hai người này.
Nghe được tên Du Bách Chu, Hạ Diễn thực rõ ràng ngẩn ra một chút, Phan Diệc bắt được chi tiết này, "Du Bách Chu?? Tên kia hóa lại tới tìm anh gây phiền toái??"
Phan Diệc khó chịu nói: "Mẹ nó, em ngay từ đầu liền biết hắn tiếp cận anh là không có lòng tốt, quả nhiên đi, anh xem!"
Hạ Diễn khép lại notebook, cầm lấy mắt kính trên mặt, "Cậu suy nghĩ nhiều."
Phan Diệc hiếu kỳ nói: "Đó là bởi vì cái gì?"
Hạ Diễn: "......"
Hạ Diễn do dự xuống, hỏi: "Phan Diệc, cậu có gặp qua người sau khi uống say còn có thể nói chuyện bình thường hay không?"
Phan Diệc vẻ mặt khó hiểu, "Gì??"
Hạ Diễn hồi ức lại: "Nói chuyện rất bình thường, sẽ không mắc kẹt, cũng sẽ không tạm dừng."
Phan Diệc nghĩ nghĩ, "Không đi, ai uống say sẽ không nói mê sảng a? Anh nói loại người này còn rất hiếm lạ, ít nhất em chưa thấy qua."
Hạ Diễn hai tay giao nhau để ở bên môi, trầm tư lên.
Phan Diệc ngồi trong chốc lát mệt nhọc, cùng Hạ Diễn nói một tiếng, liền vào trong phòng ngủ lấy chăn ra.
Hạ Diễn nhìn sô pha đối diện, đột nhiên nhớ tới đêm đó Du Bách Chu uống rượu ăn vạ trên sô pha không đi, trong lòng nơi nào đó không nhịn được có chút mềm mềm. Nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới ban ngày Du Bách Chu tránh né ánh mắt mình, trong lòng tức khắc trở nên ngũ vị tạp trần.
Hạ Diễn có chút bất đắc dĩ cười nhạo mình một chút, đại khái là không thể tưởng được, chính mình còn sẽ có một ngày bị một đứa trẻ mười mấy tuổi câu lấy hồn.
Phan Diệc lấy chăn ra tới, một bên hát tiểu khúc một bên đem chăn mở ra chỉnh tề bày ở sô pha, vừa mới bày tốt, đang muốn đi lên ngủ, liền nghe Hạ Diễn phía sau nói: "Cậu ngủ bên trong."
Phan Diệc cảm thấy quá hiếm lạ, "? Vậy anh ở đâu??"
Ngày thường hắn lưu tại nhà Hạ Diễn qua đêm, Hạ Diễn chính là chưa bao giờ để hắn chạm vào giường mình.
Hạ Diễn nhìn hắn, "Tôi cho cậu năm giây. Năm, bốn,......"
Hạ Diễn mới đếm tới ba, Phan Diệc cũng đã biến mất.
Hạ Diễn ngồi trong chốc lát, mới đứng dậy đi tắt đèn phòng khách, ở trên sô pha ngủ.
Du Bách Chu nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, cậu nghĩ nghĩ, lấy ra di động ở khung tìm kiếm gõ gõ ——[ như thế nào nhớ lại được sự việc phát sinh sau khi uống say? ]
Cậu vốn dĩ chỉ là ôm tâm thái thử một lần đi tìm kiếm, kết quả không nghĩ tới thật là có cái diễn đàn bàn luận qua cái đề tài này, nơi đó nói tới một loại phương pháp, nói là có thể hỗ trợ khôi phục ký ức khi đó, hơn nữa có người thử qua thật đúng là thành công!
Tuy rằng Du Bách Chu luôn luôn đều thờ phụng chủ nghĩa khoa học, nhưng loại xuyên thư này mơ hồ cậu cũng đã trải qua, cho nên...... Cậu cảm thấy vẫn là có thể thử một lần.
Phương pháp kia có hai cái bước. Bước thứ nhất, đem việc trong lòng muốn biết viết ở trên tấm card, viết càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt; bước thứ hai, trở lại địa điểm phát sinh sự việc ngủ một giấc, sau đó đem tấm card ném tới phía dưới gối đầu.
Vì thế cậu ngồi ở trên bàn, dùng bút ở trên giấy ghi chú viết xuống việc chính mình muốn biết, sau đó mặc áo ngủ, dọn chăn tới sô pha bên ngoài phòng khách.
Địa điểm ban đầu cậu là không có khả năng trở về, cho nên đành phải tìm cái cùng loại. Sô pha trong nhà cũng là sô pha, liền tính là không sai biệt lắm đi.
Cậu đem giấy ghi chú nhét vào phía dưới gối, sau đó ở trên sô pha nằm, cuối cùng mặc niệm "Tâm thành tắc linh, tâm thành tắc linh, tâm thành tắc linh......", Ngủ rồi.
Thời điểm Du Thần nửa đêm đi công tác trở về, mới vừa mở cửa, liền thấy con trai nhà mình ngủ hình chữ X trên sô pha, gối đầu chăn rớt tới trên mặt đất.
Nhìn đến con trai nhà mình, biểu tình Du Thần ở bên ngoài nghiêm túc một ngày rốt cuộc nhu hòa xuống dưới, hắn đem áo khoác trên người vẫn còn khí lạnh cởi ra ném sang một bên, sau đó đem chăn nhặt lên một lần nữa đắp cho con trai nhà mình, đang muốn đi nhặt gối đầu, đột nhiên chú ý tới giấy ghi chú bên cạnh gối kia.
(Thoy còn gì nữa đâu mà khox mí sầu)
Hắn tùy tay cầm lấy tờ giấy ghi chú, sau khi nhìn thấy chữ bên trên, biểu tình nhu hoà trên mặt dần dần chuyển thành cứng đờ ——
[ Mộng thần thân ái, tui muốn biết buổi tối thứ bảy ngày đó, tui ở nhà Hạ Diễn uống say quên mất chuyện gì, cùng cậu ấy xảy ra cái gì? Kỹ càng tỉ mỉ một chút, càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt, phi thường cảm tạ!! ]
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Du: "Tui hy vọng thời điểm tui một giấc ngủ dậy thế giới như cũ hoà bình."
——————————
Báo trước một chút, tiểu Du chương sau "Khôi phục ký ức".
——————————
Editor: ôi chương này 6k chữ gấp ba lần bình thường, tác giả thiệt phi thường ~ tui cũng thiệt phi thường~
(ノ ' ヮ ') ノ *: ・ ゚