Sau nhiều năm như vậy, thật ra tôi vẫn rất tự tin đối với năng lực tìm chỗ trốn của mình.
Ví dụ như vào khoảnh khắc cuộc chiến chạm vào là nổ ngay, tôi bò lên phía trên thành lâu, tìm chỗ ngắm cảnh tốt nhất.
Nguyệt Quý phi đưa một mâm hạt dưa qua, miệng tôi cắn răng rắc răng rắc: “Vũ Văn Tường thật sự là một tên ngu ngốc, Lý mỹ nhân nặng như thế mà để Hiền phi kéo, hắn thật sự không vội giúp một chút nào.”
“Nếu không thì sao hắn lại không có vợ.”
“Hiểu rồi.”
Chúng tôi nhìn Hiền phi kéo thi thể Lý mỹ nhân, đi giữa hai quân, kêu một tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Nghe thấy âm thanh nói chuyện nhỏ của bọn họ ở bên này, chúng tôi vẫn có thể nghe loáng thoáng lời Hiền phi nói…
“Tiền đại nhân, con trai ngài bị nàng ta hại chết.”
“Nếu ngươi không tin, có thể xem trong móng tay nàng, đó là độc dược đã hại chết Tiền thiếu gia.”
“Cái thai của nàng cũng là giả.”
“Bệ hạ tốt bụng nể tình nhà họ Tiền của ngươi là nguyên lão ba triều, để lại cho ngươi vài phần thể diện, hiện tại ngươi lấy oán trả ơn là muốn tạo phản đúng không?!”
Thanh âm lạnh nhạt của cô gái truyền tới, vẻ mặt của Tiền đại nhân thay đổi mấy lần.
Tạo phản, là một môn học.
Huynh đệ nội đấu, nhà trời không thay đổi, phần lớn là dùng mưu kế để thắng, phần lớn người dân tướng sĩ không bị thương vong nhiều lắm.
Ví dụ như trận đấu của Vũ Văn Tường, chỉ có mình hắn bị thương.
Mọi người xem nhiều rồi nên đã tập mãi thành thói quen.
Nhưng nếu là người khác họ tới, phần lớn là đấu võ, người dân và tướng sĩ cầm binh khí gặp nhau, máu chảy thành sông, người cách xa trời. Vào thời điểm này để có thể làm mọi người bán mạng vì bạn, bạn phải có danh nghĩa để xuất binh…
Ví dụ như dựa theo kế hoạch của bọn họ, chỉ cần kêu lên “Vũ Văn Mặc xem mạng người như cỏ rác, thô bạo thành điên cuồng, chúng tôi bị ép đến mức bất đắc dĩ, mới tạo phản!” sẽ có vô số người đi theo.
Rốt cuộc thì mọi người đều sợ bản thân sẽ là người vô tội đáng thương tiếp theo bị ngỏm củ tỏi.
Bạo quân sao, ai mà không muốn lật đổ y.
Hiện tại Hiền phi nói vừa nói xong, mọi người đều biết, “Ối, không ngờ bệ hạ của chúng ta không phải bạo quân, căn bản không có gϊếŧ người lung tung, không có người bị oan uổng”, lập trường để tạo phản của Tiền đại nhân lập tức bị sụp đổ.
Cái xu thế này đi xuống chính là miêu tả chân thật “người nông dân và con rắn”, “Đông Pha tiên sinh và sói”, “Vũ Văn Mặc và Tiền đại nhân”.
Đây không phải vô cớ xuất binh.
Các tướng sĩ đi theo phía sau Tiền đại nhân hai mặt nhìn nhau, không nhịn được bắt đầu nói nhỏ khe khẽ.
“Vậy là, bệ hạ tốt bụng hả…?”
“Trên đầu bệ hạ không có nón xanh hả…?”
“Tiền đại nhân là hung thủ sát hại con hắn sao, coi như là không nhỉ…?”
“Hiện tại đã đến mùa thu, có phải tôi còn có thể đuổi kịp vợ tôi để ăn bữa khuya hay không…?”
Tâm tan vỡ, tất cả đều tan vỡ!
Tiền đại nhân kéo ngựa, quát lớn nói: “Các ngươi đừng nghe mấy lời tà đạo mê hoặc chúng sinh của người phụ nữ này… Á!”
Hắn ta còn chưa nói xong, đầu đã bay ra ngoài như quả cầu!
Máu tươi bắn tung toé, chùm tua đỏ trên ngân thương bay thẳng tới!
Vài giọt máu bắn lên khuôn mặt trắng nõn của Vũ Văn Mặc, mặt y lạnh lùng, giữa hai tròng mắt tràn đầy uy nghiêm và khắc nghiệt: “Trẫm đã cho ngươi cơ hội.”
Cây thương dài được giơ lên, y nói: “Người buông vũ khí xuống, không gϊếŧ.”
Nguyệt Quý phi bên cạnh vỗ tôi hai cái, vui vẻ: “Xem ra bệ hạ đã biết không phải ngươi gϊếŧ Tiền thiếu gia, đã đủ tự tin chưa?”
Tôi bị đẩy ngã qua bên trái rồi qua bên phải, sau khi ổn định thân thể một lần nữa mới đưa tay chống cằm, không nhịn được mà nhìn khuôn mặt thân quen kia.
Ở phía cuối chân trời có một tia sáng rơi xuống, dường như phía sau y có cả vạn trượng hào quang.
Vạn dân quy thuận, âm thanh ném vũ khí xuống đất không ngừng vang lên bên tai.
Tôi thấy y nhìn khắp nơi.
“Hắn đang tìm ngươi kìa.”
Nguyệt Quý phi nói ở bên tai tôi: “Ngươi có biết vì sao ta trở lại cung không?”
Tôi hỏi: “Vì sao?”
Nguyệt Quý phi nói: “Bệ hạ nói, nếu ngươi thật sự không muốn ở lại trong cung, nên có bên mình một người có thể tin tưởng để làm bạn.”
“Hắn tăng chức cho ta, cũng vì muốn quang minh chính đại mà cho ngươi nhiều tiền, để ngươi không phải mỗi ngày vì tiền mà vất vả, đến lúc đó xem như là có người để dựa vào.”
Y đem quyền chủ động giao cho tôi.
Tôi biết.