Chương 7

“Không phải người ra khỏi cung rồi sao?” Tôi khϊếp sợ nhìn Nguyệt quý nhân.

Không đúng, phải nói là Nguyệt Quý phi.

Sau khi nàng ra khỏi cung một chuyến, lúc trở về lập tức được thăng nhiều cấp.

Nghe nói là Vũ Văn Mặc cho nàng thân phận mới để che giấu tai mắt.

Nguyệt Quý phi ngồi xuống bên cạnh Hiền phi, ý bảo tôi đứng lên nhanh, đừng giả vờ đau chân nữa: “Vẫn còn chưa cho ngươi đã trở về?”

“Chạy một vòng ở bên ngoài, phát hiện ngay cả một bàn mạt chược cũng không gom đủ được, ngày nào cũng thiếu ba, không phải là trở về tìm các người đâu.”

“Ngươi thật sự là thỏ khôn có ba hang, không tìm như thế thì tìm khắp nơi cũng chẳng thấy ngươi đâu.”

Tôi một cái đầu, hai cái đại.

(*)Nhất cá đầu lưỡng cá đại (一个头两个大): thường dùng để chỉ trạng thái đau đầu nhức óc khi gặp sự việc quá phiền phức, không có cách nào giải quyết.

Thật sự không biết trong hồ lô của các nàng rốt cuộc bán thuốc gì.

Đặc biệt là Hiền phi, bỏ đi đóa hoa màu đỏ tía, khôi phục lại dáng vẻ hòa nhã giống thiết lập của tôi, hơi khom người về phía tôi mà chào: “Nghe nói ngươi là người đã làm hỏng kế hoạch của A Tường, thật sự rất cảm ơn.”

“Phần thưởng của chuyện này, chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực của ta, ta sẽ làm giúp ngươi.”

Tôi theo phản xạ có điều kiện mà trả lời: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn… Ối...”

Nghe nàng ấy nói “A Tường”, tôi phản ứng lại.

Lúc trước khi thiết lập tính cách cho nàng ấy, tôi sợ cuối cùng Vũ Văn Mặc sẽ bị phụ nữ trị chết giống như quýt mập, nên đã cho Hiền phi chỉ số thông minh cực kỳ cao, cũng cho nàng ấy không cầm được miếng EQ nào trong tay.

(*)Quýt mập = Ung Chính trong Hậu cung Chân Hoàn truyện.

nàng ấy cùng Vũ Văn Tường vốn là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ đã sống vô tư.

Mặc dù Hiền phi vì gia tộc nên phải gả cho Vũ Văn Mặc, nhưng thân ở trại Tào lòng tại Hán, trong đầu toàn là tên hâm dở Vũ Văn Tường kia.

Hiển nhiên Hiền phi cảm thấy tôi rất đáng tin cậy, sau khi tôi nhận lời cảm ơn của nàng ấy thì nàng ấy lập tức lôi kéo Nguyệt Quý phi bắt đầu dông dài: “Ta đã sớm nói với hắn rồi, chỉ bằng đầu óc của hắn… Đừng nói là tạo phản, mỗi đồ ăn sáng thôi mà hắn cũng không làm nhanh được.”

“May mắn là bị Tiếu Tiếu đánh gãy giữa chừng, nếu không thì không chỉ đơn giản là bị tước đi danh hiệu Vương gia như vậy đâu.”

“Trước khi ta tiến cung đã nói với hắn, ở trong phủ của mình đợi đi, mỗi ngày phơi ánh nắng mặt trời nhiều một chút để rèn luyện, thế không phải là có thể nấu nhừ bệ hạ luôn sao…”

“Ngươi nhìn xem mấy năm nay mỗi ngày bệ hạ chỉ làm mỗi hai việc: duyệt tấu chương và suy nghĩ làm sao để duyệt tấu chương, dầu hết đèn tắt không phải chuyện sớm muộn sao?!”

Tôi: “?”

Đây là chuyện có thể nói hả?

Nguyệt Quý phi chỉ chỉ tôi, ý nói tôi còn ở đây, muốn Hiền phi mắng ít đi hai câu.

Hiền phi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Tiếu Tiếu cũng muốn chửi chung đúng không? Đừng ngại, cùng chửi thôi!”

Nguyệt Quý phi nhíu mày, hình như ý vừa nãy của nàng không phải vậy mà?

Tôi dự định giả vờ từ chối, từ chối một cách đơn giản, đáng tiếc cái mồm này không cho tôi cơ hội giấu dốt: “Nếu người đã nói như vậy, ta thật sự không mệt!”

“Ta muốn nói người nhà Vũ Văn đúng là không có ai tốt lành gì.”

“Một người thì có hai cái não bự, một người thì não tí hon.”

“Chị em cũng đừng nghĩ về Vũ Văn Tường nữa, chúng ta tự mình làm nên sự nghiệp không tốt hơn sao?”

“Chỉ bằng năng lực này của người, không tới ba năm, còn không phải sẽ trực tiếp nắm được hậu cung và triều đình, từ đây lên ngôi xưng… Ủa? Ai!”

Tôi còn chưa nói ra chữ “đế”, cửa sổ giấy đã bị người ở bên ngoài chọc thủng, một bóng người màu đen nhảy vào!

Chỉ một thoáng, não của chúng tôi nhanh chóng xoay chuyển!

Lời nói này nếu bị truyền ra ngoài, không cần đợi đến ngày mai, đầu của ba chúng tôi sẽ lìa khỏi cổ!

Không có nửa giây chần chừ, tôi cầm lấy giá cắm nến ở bên cạnh lên, Hiền phi lấy hộ giáp của mình ra, Nguyệt Quý phi kéo xuống từ bên hông một thanh kiếm mềm dài một mét…

Tôi cùng Hiền phi liếc nhau, biết rõ người đáng tin cậy ở đây là ai.

Ngay sau đó, chúng tôi kiên định lùi một bước, đứng ở phía sau Nguyệt Quý phi, hò hét ủng hộ nàng: “Gϊếŧ hắn!”

“Nguyệt Quý phi cố lên!”

Nguyệt Quý phi: “?”

Nguyệt Quý phi ra khỏi cửa để học nghệ có khả năng không phải mạt chược, mà là kiếm thuật.

Tôi cùng Hiền phi ôm lấy đối phương vô dụng, nhìn động tác nước chảy mây trôi của Nguyệt Quý phi, hồn nhiên thiên thành, ép người áo đen phải liên tục lùi về phía sau.

(*)Hồn nhiên thiên thành: trời sinh hoàn mỹ, khí chất tự nhiên như bầu trời.

Cho đến khi người mặc áo đen phát ra âm thanh quen thuộc: “A Mẫn! Cứu mạng! Kêu người phụ nữ điên này đừng đánh nữa!!”

Cặp mắt đào hoa của Hiền phi trừng lớn: “A Tường!?”

Nửa khắc sau.

Vũ Văn Tường mặt mũi bầm dập ngồi một góc, ba chúng tôi nhìn hắn đầy nghi ngờ.

Hắn khóc đến mức mặt đầy nước mắt, nước mũi: “Bổn vương tốt bụng tới cứu các ngươi, mà các ngươi lấy oán trả ơn bổn vương như vậy… Lại còn nghi ngờ thân phận của bổn vương, đánh bổn vương…”

Hiền phi dịu dàng xoa đầu của hắn, giọng nói nhẹ nhàng như nước: “Có chuyện gì thì đứng lên nói.”

Vũ Văn Tường hai mắt đầy nước mắt: “Bổn vương không đứng dậy! Bổn vương ấm ức!”

Tôi thấy Hiền phi im lặng ba giây.

Tưởng tính tình của nàng ấy rất tốt, lại thấy nàng ấy nắm lấy lỗ tai của Vũ Văn Tường rồi bắt đầu mắng: “Nói bao nhiêu lần rồi! Trên mặt đất lạnh, trên mặt đất lạnh! Tóm lại là chàng không giặt quần nên thật sự không biết người khác vất vả biết bao nhiêu có phải hay không?!

“Là đàn ông thì đứng lên cho ta! Ưỡn ngực! Hóp bụng! Ngẩng đầu lên!

“Lại lẩm bẩm thì ta sẽ cho chàng đính hôn hòa thân với quốc gia bên cạnh!”

Vũ Văn Tường bị xách lên giống như gà con.

Hắn sợ.

Nói đúng ra, ai nhìn thấy dáng vẻ như khủng long phun lửa này của Hiền phi, cũng sẽ sợ.

Cuối cùng sau khi Hiền phi mắng hắn một nén nhang, nàng ấy một bên uống nước trà một bên hỏi: “Chàng vào cung làm cái gì?”

Vũ Văn Tường lắp bắp nhìn nàng ấy, suy nghĩ nửa ngày như mới tỉnh từ trong mơ, gật đầu: “Nhà ngự sử đại phu họ Tiền tạo phản, bổn vương đến để đưa nàng ra khỏi cung.”

Hắn dừng lại, lại chỉ chỉ vào tôi: “Hoàng huynh nói, thuận tiện đưa ngươi ra khỏi cung.”

Trong lúc chúng tôi im lặng, Vũ Văn Tường bực bội kéo tóc.

“Được rồi được rồi, là hoàng huynh kêu bổn vương tới để bảo vệ ngươi ra khỏi cung.” Hắn nói rồi chỉ vào tôi, lại chỉ vào Hiền phi: “Bổn vương không thể nhân cơ hội này để sẵn tiện đưa A Mẫn đi sao?”

Tôi: “…”

Bộ dạng của chúng tôi giống đang bối rối vấn đề trình tự chủ yếu và thứ yếu lắm sao?!