Từ khi ta hiểu chuyện cho đến nay, ta đã biết ta không có mẫu hậu, nàng bị Thái Hậu ép chết.
Mà phụ hoàng của ta mỗi ngày đều nhét những loại thực vật mà ta không thích vào miệng ta, miệng luôn nhắc mãi: “Con trai… đừng để bị con quỷ già kia khống chế…”
Ta biết ông không thông minh.
Bởi vì từ vẻ mặt của ông, ta có thể cảm nhận được tình cảm chân thật: Ông muốn khiến ta no căng mà chết.
Cũng không phải không có biện pháp khác, chủ yếu là do năng lực của ông có hạn, chỉ có lúc cầm thức ăn mới được cho phép chạm vào ta.
Đối với việc này, thật ra ta cũng không có ý kiến gì.
Ông muốn làm như thế nào thì làm như thế nấy là tốt rồi.
Rốt cuộc vào thời điểm ta há to mồm ăn cái gì đó, đoán chừng là thời điểm duy nhất mà khuôn mặt ông lộ ra vẻ tươi cười.
Cho nên trong suốt mười mấy năm, không có điều gì bất ngờ xảy ra, ta bị cho ăn đến mức trở nên vô cùng béo.
Mà Thái Hậu cũng rất thích nghe ngóng, phong ta làm Thái Tử.
Ta là Thái Tử, người xung quanh mặt ngoài thì rất cung kính đối với ta, xoay người là một vẻ mặt khác, về điểm này, ta vẫn luôn rất rõ ràng.
Ta thường xuyên nghĩ, cuộc sống này không khỏi quá mức nhạt nhẽo.
Phụ hoàng ngày nào cũng bị bóng đè quấn thân, sống không bằng chết.
Mà ta giống như trời sinh không cố chấp với bất cứ thứ gì, mặc kệ bọn họ muốn như thế nào cũng được.
Cho nên vào ngày đó, ở hồ nước, ta muốn khiến bản thân chết đuối.
Nhưng cuối cùng lại nghe được âm thanh lanh lảnh giống như chim sẻ nhỏ của một thiếu nữ: “Không phải đâu ạ, bởi vì Thái Tử điện hạ quá béo, tự mình chân trái giẫm chân phải rồi quay cuồng tại chỗ, làm một cú Thomas Flare 360 độ khiến bản thân tự ngã vào trong nước.”
Chưa bao giờ có người dám vô lễ như thế đối với ta.
Chưa từng có người nhìn thẳng vào ánh mắt của ta. Cũng chưa từng có người nói ra sự thật.
Cung nữ nhỏ này xuất hiện, là một việc ngoài ý muốn.
Bên người ta không nên có sự cố.
Cho nên ta nghĩ, chắc là ta nên gϊếŧ nàng.
Ta luôn mai phục ở bên người nàng để tìm kiếm cơ hội, từ đó ta phát hiện ra nàng có chỗ kỳ quái.
Giống như nàng luôn có thể biết trước những bất lợi nhắm vào nàng, luôn không ngừng tìm kiếm thân phận mới để tồn tại ở trong cung.
Ta nhìn từng thân phận của nàng, giống như người bị lạc vào trong cảnh kỳ lạ.
Nàng có thể là cung nữ nhỏ đổ nước, cùng những người quen thuộc chơi lễ hội té nước gì đó. Tuy rằng sau đó nàng lại nói muốn té nước sôi, bị những người khác đẩy đi một cách ghét bỏ.
Nàng cũng có thể là cung nữ nhỏ chăm sóc hoa, biến những bông hoa đẹp thành hình dạng mà ta không biết rõ. Lúc đầu ta cho rằng nàng làm chữ nước ngoài gì đó, ai ngờ sau đó lại nghe thấy nàng nói với người bên cạnh đó là trận con rùa mà nàng bày ra.
Có quá nhiều việc.
Lúc ban đầu ta chỉ cảm thấy năng lực gây chuyện của nàng thật sự không tệ, bất đắc dĩ mà thay nàng thu dọn tàn cuộc.
Nhưng sau đó ta mới phát hiện, cung nữ duy nhất bị nàng té nước sôi, là gián điệp của nước láng giềng.
Trận con rùa kia, cũng là phương pháp để nàng phá việc truyền tin tức của bọn họ.
Ta không biết nàng cố ý hay là vô tình.
Nhưng ta biết, cuộc sống nhàm chán của ta giống như có thêm nhiều điều an ủi vậy.
Chớp mắt cứ trôi qua như vậy, đặc biệt là vào lúc ta nhìn thấy nàng tắm mình dưới ánh mặt trời, cúi đầu vuốt mèo con sống trong cung, dường như không còn muốn khiến nàng chết nữa.
Ta nghĩ rằng luôn thay nàng thu dọn tàn cuộc như vậy cũng không tồi, chỉ là nơi nàng đi càng ngày càng nhiều, năng lực của ta không mạnh đến thế.
Vì để có thể nhìn nàng nhiều thêm vài lần, ta nỗ lực làm tất cả những gì mà bản thân mình có thể làm được.
Thịt thừa trên người ta sau hai tháng đã biến mất; bên cạnh không có người để dùng, ta liền bồi dưỡng thân tín; tướng sĩ bị phụ hoàng giấu giếm mấy năm nay, thuộc hạ cũ của mẫu hậu… Chỉ cần có thể lợi dụng được, ta đều muốn thử.
Chỉ là ta muốn nhìn thấy nàng nhiều hơn, nhìn nàng có thể ở tại nơi hoàng cung tường cao không thấy đầu này, sống thành dáng vẻ gì.
Sự thật chứng minh rằng nàng sống rất tốt.
Hơn nữa nàng rất hoạt bát.
Chỉ là ở trong cung, vẻ hoạt bát này sẽ làm hại nàng.
Nhưng may mắn thay, có ta luôn ở đây, nàng muốn luôn luôn như vậy, thì cứ như vậy đi.
Cho nên ở Từ Ninh Cung của Thái Hậu, ta đi trước một bước giải quyết Thái Hậu đang muốn tìm nàng để làm phiền.
Thái Hậu chết rất không cam lòng.
Bà ta không rõ Thái Tử vẫn luôn nghe lời thuận theo vì sao đột nhiên làm khó dễ.
Có thể ta cũng không rõ.
Nhưng mà ta vẫn làm.
Ta tuyên bố với bên ngoài là Thái Hậu chết vì bệnh tim, nàng ở trong một góc nào đó của buổi mai táng, nhìn dáng vẻ giống như rất sợ hãi.
Ta nghĩ chắc là ta đã làm nàng sợ rồi.
Nàng không muốn ta gϊếŧ người.
Biết được điều này, ta đã thả Tống mỹ nhân và Trương tiệp dư ra khỏi cung.
Ta nhìn thấy nàng đứng ở cửa cung cười khanh khách mà nhìn họ, trong mắt tràn đầy sự hướng tới tự do.
“Nàng muốn thoát khỏi bức tường hoàng cung này, từ đây nàng sẽ rời xa ta.”
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, ta xúc động và giận dữ phẫn nộ, cho nên… ta đi hù dọa nàng.
Trong cung của Nguyệt quý nhân, nói chung là sau khi ta thành niên, lần đầu tiên không nhịn được mà xuất hiện ở trước mặt nàng.
Ta thấy nàng nhảy vào trong hồ nước không chút do dự.
Nước văng vào tay ta, nàng giống như giọt nước kia, ta càng muốn nắm chặt, thì nó biến mất càng nhanh.
Ta tự an ủi bản thân, ta đã là hoàng đế.
Mọi vật mà ta muốn trên thế gian này đều có thể lấy được, không cần phải đi quan sát sinh hoạt hằng ngày của một cung nữ nhỏ.
Nàng đối với ta mà nói chẳng qua chỉ là thứ để giải trí cho qua thời gian mà thôi.
Cho nên vào thời điểm Vũ Văn Tường đưa nàng ra khỏi cung, ta ngầm đồng ý.
Vào đêm.
Ta ngồi trên ghế rồng ở phía trên, nghĩ rằng cuối cùng nàng cũng được như ước nguyện.
Bốn phía yên tĩnh, cũng không cần có người.
Thức trắng đêm không ngủ, ta nhìn vầng trăng tròn cô độc trên bầu trời, nỗi bực bội trong lòng gần như đạt đến cực hạn vào giây phút kia.
Cuối cùng, ta nhìn ghế phượng trống không bên cạnh, đứng dậy.
Những ngôi sao cạnh trăng tròn nhấp nháy.
Con người của ta, sâu trong xương cốt có lẽ là sự ti tiện.
Ta không từ bỏ được việc cho nàng rời đi.
Còn muốn khiến nàng cam tâm tình nguyện ở lại một cách đàng hoàng.
Ta nói: “Nếu để trẫm tìm được, nàng phải từ bỏ ý tưởng ra khỏi cung, chết già trong cung.”
Chặt đứt ý tưởng ra khỏi cung.
Ở bên ta…
Bạch đầu giai lão, cùng chung trăm năm