Tôi là tác giả đã sáng tác bộ truyện “Cưng chiều thế thân nơi đáy lòng bạo quân”.
Bởi vì miệng toàn bốc phét và thường xuyên bịa chuyện, nên sau khi xuyên sách hình như tôi bị trời phạt.
Từ đấy, chỉ cần có người hỏi tôi chuyện gì, câu trả lời của tôi nhất định là sự thật.
Ví dụ như vào thời điểm lúc tôi mới tới.
Người bên cạnh hỏi một đám người chúng tôi: “Có phải các ngươi đẩy Thái Tử điện hạ xuống nước đúng không?”
Vốn dĩ tôi muốn trực tiếp giả chết.
Đáng tiếc cái miệng này không nghe tôi chỉ huy.
“Không phải đâu ạ, bởi vì Thái Tử điện hạ quá béo, tự mình chân trái giẫm chân phải rồi quay cuồng tại chỗ, làm một cú Thomas Flare 360 độ khiến bản thân tự ngã vào trong nước.”
(*)Thomas Flair: Flare là một động tác tiêu chuẩn và cơ bản trong bộ môn Breakin’. Thomas Flair là một kỹ năng được đặt theo tên của Kurt Bilteaux Thomas, nhà vô địch thế giới về thể dục dụng cụ và là một vận động viên Olympic.
Thiếu niên ở trong nước, chính là Thái Tử điện hạ vừa béo vừa phẫn nộ đang cứng đơ nhìn chằm chằm vào tôi.
Những người ở trên bờ khϊếp sợ, vừa kinh hãi, vừa run rẩy, hận không thể đập đầu tôi xuống đất.
“Đây là cung nữ ở cung nào vậy, đánh chết cho ta.”
Xác định trên mặt toàn là nước bùn vừa rồi bị văng trúng.
Tôi cẩn thận hỏi: “Ở đây có ai biết tôi không?”
“Bị bệnh hả? Ai mà biết ngươi?”
“Ha ha lại thêm một người điên!”
Vậy là không có ai biết tôi rồi.
“Không ai quen biết tôi, vậy tôi còn ở đây tán dóc với mấy người làm cái gì, cáo từ!”
Tên béo sau lưng tôi rống đến khàn cả giọng, đuổi theo tôi mà chạy:
“Ngươi đứng lại cho cô! Cô nhất định phải bắt được ngươi!”
Tôi hừ lạnh.
Lúc này mà đứng lại, thì phải thật xin lỗi 800 lượt chạy mấy năm qua của tôi.
Tôi chạy ở phía trước, y đuổi theo ở phía sau.
Sau hai vòng chạy, y thở hồng hộc, tôi vẫn bước đi như bay.
“Điện hạ, ngài ăn ít một chút đi, béo quá thì bắt được ai.”
“Hộc… Ngươi… Không được nhúc nhích…!”
Tôi thật sự đứng im không nhúc nhích.
Y ngạc nhiên nhìn tôi.
“Tôi biết ngài rất gấp, nhưng ngài đừng vội.”
Y bước chân trái nặng nề lên.
“Nghe lời khuyên của người khác ăn cho no đi, còn không nghe…”
Y lại bước chân phải còn nặng hơn chân trái tới.
“Đảm bảo xong đời là cái chắc luôn.”
Tôi vừa nói xong, một chân của y giẫm vào cái hố ngay trước mắt.
Thậm chí kẹt ở trong đó vì vấn đề độ rộng.
Tôi lập tức biết y chắc chắn không thấy cái hố này.
Hai mắt của y bị cái gì che hả?
Là phẫn nộ sao, tất nhiên không phải, mà là thịt trên mặt y.
“Rốt cuộc ngươi là cung nữ của cung nào? Để cô bắt được thì ngươi chắc chắn phải chết!”
“Cung nữ cái gì mà cung nữ, tôi là cha ngài nè!”
Buột miệng thốt ra một câu siêu ngông, tôi bỏ trốn mất dạng.
Sau đó nghe nói Thái Tử điện hạ bởi vì việc này mà quyết tâm giảm béo.
Mà tôi cũng biết, câu “là cha ngài” kia của tôi thật sự không phải bịa chuyện.
Bởi vì thằng nhóc béo đó chính là bạo quân tương lai dưới ngòi bút của tôi.
Vì vậy tôi nói tôi là cha của y cũng đâu có sai.
Và tôi, cũng xác định rõ được vị trí của mình sau khi xuyên tới đây.
Là người được y đặt ở trong lòng nhiều năm, người con gái mà y mãi không thể quên được.