Tôi mắc phải một loại bệnh, đó là chỉ biết nói thật.
Cho nên vào lúc cầm chén phỉ thúy đựng cháo đậu trộn với hạc đỉnh hồng đưa cho Hiền phi nương nương. (*)Hạc đỉnh hồng: là thạch tín, một loại đá có chứa chất kịch độc.
Mặc dù tôi đã nhét ba cái bánh bao nhân đậu đỏ ở trong miệng nhưng dưới tình huống này, vẫn không nhịn được mà cảm thán nói: “Nương nương! Có độc! Không thể ăn! Hoàng đế ở kế bên bảo Quý phi nương nương tự tay mài thạch tín đỏ, lại bảo Lý mỹ nhân tự mình nếm thử, xác định người không còn, lúc này mới cho người bưng tới!”
Trong nháy mắt, cửa bị người ở bên ngoài đá văng.
Quần áo màu vàng sáng chói làm mù cặp mắt chó của tôi.
Tôi nhìn người phụ nữ đang ngồi trên chủ vị cười hì hì nhào về phía người đang đi tới, giống như một con mèo nhỏ cuộn tròn trong ngực người đàn ông, nũng nịu chỉ vào tôi nói: “Bệ hạ, ngài tới xem đi, thϊếp đã nói cung nữ này không phải là người bình thường rồi mà.”
Người nọ đẩy Hiền phi nương nương ra, bước vài bước đi đến trước mặt tôi.
Y đứng trên cao nhìn xuống tôi: “Tiểu Bạch, bắt được nàng rồi.”