Chương 1

Dải lụa hỉ đỏ được treo khắp một phố trải dài từ phủ tướng quân tới hoàng cung, không khí náo nhiệt tưng bừng, người người xếp thành hai hàng dài. Tiếng chuông sáo vang lên dồn dập, vang cả một vùng trời khiến mọi người xung quanh không khỏi cảm khái.Hôn lễ của đích nữ phủ tướng quân, nay là hoàng hậu, và hoàng đế bệ hạ, người đã đăng cơ được ba năm.

Thẩm gia ba đời làm tướng, là gia tộc có công cho việc thống nhất Mộ Dung quốc trăm năm về trước. Thẩm lão tướng quân đã về hưu, người cầm quyền Thẩm gia hiện nay là Thẩm Hành tướng quân, quanh năm trấn giữ ở biên giới phía Bắc cùng thê tử và nhi tử. Nhi nữ duy nhất của Thẩm Hành là Thẩm Như Hoạ, cùng Thẩm lão phu nhân sống ở kinh thành.

Thẩm Như Hoạ mười sáu tuổi, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân kinh thành. Tài năng của nàng không phải thứ nhất, nhưng là nổi danh bởi ở mỗi cầm kỳ thư hoạ, nàng chỉ học về một lĩnh vực duy nhất, nhưng lại là người thể hiện được cái tinh hoa trong đó.

Thẩm Như Hoạ được tiên hoàng ban hôn cho thái tử từ khi còn nhỏ, đã được định trước là mẫu nghi thiên hạ. Nàng được người nhà chiều chuộng hết mực, Thẩm gia coi nàng là bảo bối mà cưng phụng, so với công chúa chỉ hơn không kém.

Ngồi trong kiệu hoa, Thẩm Như Hoạ mặt vô cảm xúc, không hề có biểu hiện mà một tân nương phải có.

Cái gì mà mẫu nghi thiên hạ, dưới một người trên vạn người? Thẩm Như Hoạ không cần nó, bởi vì nàng là người nắm trong tay cái nhìn bao quát nhất về nơi này.

Nàng chỉ là một người hiện đại bình thường, mười sáu năm trước xuyên tới bào thai đích nữ phủ tướng quân.

Nam chủ của thế giới này là hai huynh đệ song sinh - Vĩnh An vương Mộ Dung Trạch và hoàng đế Mộ Dung Cẩn. Triều đại này coi song sinh là điềm xấu, nhưng tiên thái hậu lại là mẫu nghi thiên hạ, nhi tử bà sinh ra phải có một hoàng đế và một người không được phép xuất hiện.

Vĩnh An vương khi nằm trong tã đã được giao phó cho Thục phi khi đó, biểu muội của tiên thái hậu nuôi nấng. Sau khi trưởng thành, Vĩnh An vương luôn đeo mặt nạ, truyền ra tin đồn đánh giặc bị hủy dung nhan, trông rất đáng sợ. Nhưng thực chất đều là giả. Mộ Dung Trạch dùng gương mặt đó thay hoàng đế làm việc, cả quốc gia đại sự và hậu cung.

Người ta nói, một nước không thể có hai vua, nhưng không ai biết hoàng đế và Vĩnh An vương chính là hai "vua" đó.

Nữ chủ là nữ nhi của một đại phu có tiếng trong Hải Cốc, địa phận giao thoa với Tần quốc láng giềng. Năm nàng mười bảy mặc nam trang ra ngoài bị bắt cóc, đưa đẩy vào hoàng cung làm thái giám ở điện Vĩnh Hoà- tẩm cung của hoàng đế. Tiếp đó, lâu ngày lửa bén, nàng cùng hai nam nhân nảy sinh tình cảm, trải qua các tình huống cẩu huyết bại lộ thân phận, ta không để ý thân phận nàng, nàng không để ý "chúng ta", kết cục Happy Ending nữ chủ được phong hậu, cùng hai nam nhân sống hạnh phúc...

Còn Thẩm Như Hoạ chỉ là một cái bình hoa pháo hôi. Nàng mười sáu tuổi được gả cho hoàng đế ca ca mà nàng đem lòng yêu mến, nhưng lại mù mịt không biết người hàng đêm chung chăn với nàng chỉ là Vĩnh An vương. Nhưng đó cũng chỉ là lần duy nhất hai người xảy ra quan hệ, bởi từ đó về sau, hoàng đế hoặc Vĩnh An vương đều âm thầm thả thuốc để nàng lâm vào hôn mê, sau đó không tiếng động rời đi.

Sau này phát hiện ra tất cả, hình tượng hoàng đế ca ca của nàng sụp đổ, nàng vô duyên vô cớ bị phế hậu. Lòng căm thù nảy lên, nàng không biết tự lượng sức nửa đêm trốn khỏi lãnh cung hành thích nữ chủ, kết cục chém đầu, Thẩm gia bị liên lụy, bị tước hiệu, cả nhà bị đày biên cương, sau đó bị ám sát chết không nhắm mắt.

Thẩm Như Hoạ không phải nữ phụ trong nguyên tác, nên dĩ nhiên không để kết cục này xảy ra. Nàng sống mười sáu năm dưới phận "Thẩm Như Hoạ", đã nhiều lần ngỏ lời phụ mẫu muốn hủy hôn ước, thế nhưng không thành. Hôn ước là tiên hoàng đặt ra, người là thiên tử, không thể nuốt lời, nói gì là một phủ tướng quân nhỏ bé?

Trong lớp khăn trùm đầu đỏ rực, Thẩm Như Hoạ hai bàn tay nắm chặt khăn lụa.

Nàng không muốn... Nàng không muốn gả cho hoàng đế, nàng chỉ muốn làm một người bình thường thôi... Nàng muốn gả cho nam nhân mình thích, nhưng người ấy đã cùng nàng âm dương cách biệt rồi, nàng phải làm sao đây?

Nam nhân của nàng chỉ mới qua đời một tháng trước, vậy mà giờ đây nàng lại ngồi trên kiệu hoa gả cho người khác!

Thâm tâm nàng còn đang chìm đắm trong đau khổ. Sẽ chẳng ai biết khi người mình yêu ra đi mãi mãi là cảm giác gì nếu không phải trải qua...

Âm thanh kèn sáo ngưng lại, Thẩm Như Hoạ được cung nữ dìu xuống kiệu. Nàng theo các quy tắc, thủ tục, sau một hồi đã đến đại điện chính.

Chỉ thấy bầu không khí im bặt, tay nàng được một bàn tay lớn nắm lấy.

"Hoàng hậu."

Thanh âm trầm trầm vang lên bên tai nàng, nàng bỗng thấy căng thẳng, theo hoàng đế bước đi. Lòng bàn tay hắn có một lớp chai mỏng khiến làn da mẫn cảm, mềm mại của nàng cảm thấy ngứa ngáy tựa như kiến bò qua vậy, quả thật không dễ chịu. Nàng nhớ người kia, chàng có đôi tay chỉ biết gảy đàn, nấu đồ ăn cho nàng...

"Nhất bái thiên địa!"

"Nhị bái cao đường!"

"Phu thê giao bái!"

"Đưa vào động phòng!"

***

Men theo dải lụa đỏ, Mộ Dung Trạch thở nhẹ một hơi, bước vào hỉ phòng.

Nghe nói, hoàng hậu là một nữ nhân xinh đẹp, tính tình ôn hoà, hắn cũng tò mò muốn biết đệ nhất mỹ nữ kinh thành có bộ dạng ra sao.

Bước vào phòng, mùi hương nhàn nhạt của hoa quây quanh chóp mũi, hắn chỉ cảm thấy tinh thần khoai khoái.

Hắn đến trước giường, thân hình nhỏ bé của nữ nhân được hắn thu vào mắt. Người trên giường một thân hỉ phục đỏ, hai bàn tay trắng nõn như đậu phụ đan vào nhau quy củ. Nàng ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp.

Mộ Dung Trạch theo lễ nghi vén khăn trùm đầu lên.

Có chút thất vọng.

Nàng không khác những nữ nhân hậu cung khác. Nàng đẹp kiều diễm, kiều diễm diêm dúa. Nàng có một đôi mắt to tròn, xung quanh được tỉ mỉ trang điểm. Da nàng trắng nõn, môi cũng được tô đỏ.

Thẩm Như Hoạ chỉ nhìn lướt qua hắn, sau đó giả bộ thẹn thùng cúi gằm mặt.

Quả nhiên là nam chủ. Hắn có dung mạo anh tuấn, mắt phượng mày kiếm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, cả người toát ra khí thế của một bậc quân vương. Thế nhưng hắn không phải, hắn chỉ là Vĩnh An vương.

Thẩm Như Hoạ cười mỉa trong lòng. Hắn còn không bằng người kia đâu.

Mộ Dung Trạch mặt vô cảm xúc, đi tới bàn rót hai ly rượu giao bôi, rồi cùng Thẩm Như Hoạ uống.

Hắn đẩy nàng xuống giường, sống lưng nàng ẩn ẩn đau.

Nhưng hành động sau đó của hắn lại càng thô bạo. Không màn dạo đầu, không chút thương tiếc. Đến khi phá rách tấm màng kia, hắn lại phát tiết một hồi lâu mới dừng lại.

Xong chuyện, hắn cho người vào đỡ nàng đi tắm, bản thân lại lên giường nằm ngủ.

Thẩm Như Hoạ không một lời kêu ca. Nàng đau đớn cả thân thể, ngất lịm đi. Cung nhân giúp nàng tắm rửa một phen rồi đỡ nàng về giường, nằm bên cạnh Mộ Dung Trạch.

Tờ mờ, nàng choàng tỉnh. Nàng mơ thấy người kia, mơ thấy những ngày tháng hắn cùng nàng sống ở hồ sen ngoài thành...

Thẩm Như Hoạ không chịu được cảm xúc dữ dội, nàng mặc kệ toàn thân đau nhức, khoác áo choàng chạy ra ngoài.

"Nương nương!"

Cung nữ thấy nàng chạy ra ngoài, hoảng hốt muốn chạy theo. Đã giờ này, hoàng hậu còn ra ngoài làm gì đây?

"Không cần đi theo bổn cung!"

Cung nữ không biết phải làm sao, dưới ánh mắt của Thẩm Như Hoạ đứng yên nhìn nàng đi.

Mang theo tâm trạng không tốt, nàng chạy thẳng một mạch không ngoái đầu lại, một thân áo choàng đỏ chạy đi trong bóng đêm.

Thẩm Như Hoạ dừng lại ở một cây cổ thụ. Nàng bất lực ngã xuống nền cỏ.

Nàng không kìm được nước mắt, đôi mắt nàng ướt sũng toàn nước, nghẹn ngào không thành tiếng.

"Xin lỗi... Muội xin lỗi..."

Giọng nàng nghẹn ngào, nỗi đau đớn như xé từng thớ thịt bủa vây quanh thân thể, khó chịu muốn chết. Nàng khóc như sắp ngất một hồi lâu, thẳng đến khi khàn cả giọng mới yếu ớt đứng lên.

Nàng quay lại Ninh Hoà điện rửa mặt chải đầu.

"Trang điểm đậm."

Cung nữ khó hiểu nhìn nàng, song nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ kia, liền biết ý mà làm.

Xong việc, Thẩm Như Hoạ làm như không có gì quay lại giường nằm. Nàng thở dài một hơi rồi bất lực chìm vào giấc ngủ.

Ngay khi đó, nam nhân nằm cạnh nàng mở mắt tỉnh dậy. Hắn quay đầu nhìn nàng một hồi lâu, trong lòng như có thứ gì đó nghẹn lại, khó chịu.

Mộ Dung Trạch ngồi dậy, không động tĩnh rời đi.