Tiêu Nhất yên lặng mấy hơi, sau đó mới mở miệng: "Đi xuống khỏi đùi trẫm.”
Làm "người câm nhỏ" lâu như vậy, lúc này miễn bàn Lê Miên có bao nhiêu kiêu ngạo, giương lên cái đuôi lông nhung lớn, thăm dò trong l*иg ngực Tiêu Nhất, tươi cười nói: "Tới tới lui lui chỉ nói được câu này, ta càng không đi xuống! Ngươi còn có thể ném ta xuống được sao?”
Chỉ nghe giọng nói thanh thúy hàm chứa ý cười này, hoàn toàn chính là một thiếu niên đang làm nũng đùa giỡn.
Tôn công công cách gần nhất có thể chú ý tới bệ hạ của bọn họ thất thần bởi vì lời nói ngắn ngủi này, nghĩ thầm không phải là nhóc hồ ly này thật sự là hồ ly tinh chứ? Tinh quái tu luyện thành người như trong Chí Quái, chuyên đi câu dẫn người?
Chính là nghe âm thanh này, là nam tử sao?
Tôn công công cũng cảm thấy ý nghĩ của mình hoang đường, tuyệt đối không dám lén nghĩ nhiều đành phải cúi đầu cụp mắt chờ ở một bên.
Lê Miên thấy Tiêu Nhất yên lặng nhất không nói, càng ngày càng kiêu ngạo, ngẩng đầu lên vừa vặn đối diện với hàm dưới nghiêm túc đẹp mắt của bạo quân, chỉ cảm thấy hương vị lãnh hương trên người bạo quân càng ngày càng nồng đậm, tràn đầy trời đất lan về phía y.
Sau đó nhóc hồ ly bỗng nghiêng đầu, há miệng. Cắn. Lên cằm bạo quân.
Răng hồ ly sắc nhọn, cũng may Lê Miên không dùng sức, nói là cắn nhưng càng giống như là gặm lên, khi chạm đến làn da nhẵn nhụi lạnh lẽo của bạo quân, nhóc hồ ly chỉ cảm thấy ngọn lửa trong người phanh một cái nổ tung bùm bùm làm cho y căn bản không có cách nào suy nghĩ, không thể khống chế vươn đầu lưỡi nhỏ liếʍ láp.
Tiêu Nhất vốn bị động tác này của nhóc hồ ly đánh cho trở tay không kịp, biểu tình suýt nữa không nhịn được, rất nhanh phản ứng lại đưa tay ngăn động tác nhóc hồ ly tiếp tục làm loạn, kéo bao da sau cổ để y tách ra khỏi mình, nhóc hồ ly lưu luyến giãy dụa không chịu, lúc miệng tách ra khỏi cằm Tiêu Nhất thì phát ra một tiếng "Ba".
Trong tẩm điện đặc biệt vang dội.
Không dùng sức nhưng vẫn để lại dấu răng nhợt nhạt trên cằm Tiêu Nhất.
Rõ ràng không có uống bao nhiêu nhưng lại giống như là say rượu, nhóc hồ ly nỉ non nói: "Thơm quá nha..."
Thơm? Cái gì thơm? Khi nghe được tiếng vang vừa rồi lại kết hợp với lời này, Tôn công công ngẩng đầu lên bỗng đối diện với một loạt dấu răng chỉnh tề thật nhỏ và nước miếng ướt đẫm trên cằm bệ hạ bọn họ, trái tim đập điên cuồng khϊếp sợ.
Tổ tông này lại làm cái gì vậy?!
Tôn công công vội vàng bảo cung nhân múc nước lại đây.
Lê Miên được đặt ở trên bàn ăn, con ngươi đen nhánh sáng ngời lộ ra vẻ vô tội không chớp mắt nhìn Tiêu Nhất, chỉ cảm thấy lúc này hương lạnh trên người hắn càng nồng đậm, trong lòng y không biết tại sao trở nên vội vàng xao động tựa như có một ngọn lửa nhỏ bốc lên, chậm rãi đốt làm cho y càng nóng nảy.
Tiêu Nhất bị cắn không nhìn ra hỉ nộ, hắn nhận lấy khăn ướt không nhanh không chậm lau sạch sẽ nước miếng dán trên cằm.
Tầm mắt Tôn công công rơi vào dấu răng, "Bệ hạ, có muốn tuyên thái y tới xem không?”
Bị hồ ly cắn một cái, việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, mặc dù không thấy máu nhưng long thể trọng yếu, tuyệt không thể khinh thường.
Tiêu Nhất: "Không cần.”
Tôn công công muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không dám tiếp tục góp lời, để cung nhân thu dụng cụ rửa mặt xuống.
Tiêu Nhất liếc mắt nhìn nhóc hồ ly hết sức an tĩnh: "Sao không nói gì?”
Nhóc hồ ly như là biết mình đã làm sai chuyện, xê dịch người một chút, "Ngươi vẫn nên cách xa ta một chút đi.”
Tiêu Nhất: "...?"
Nhóc hồ ly ngữ khí rất đứng đắn: "Bây giờ ta đặc biệt muốn cắn ngươi, ta sợ không nhịn được.”
Hu hu hu, không biết hồ ly cắn người có thể giống như chó cắn người hay không, vạn nhất cắn bạo quân bị thương, cổ đại lại không có vắc - xin phòng bệnh thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng y thật sự rất ngứa răng mà, mấu chốt là y còn chỉ muốn cắn bạo quân, cái gì khác cũng không muốn cắn!
Không đợi Tiêu Nhất mở miệng, phút chốc Lê Miên nhảy xuống từ trên bàn, xoay người cũng không quay đầu lại chạy về phía cửa điện, "không nhịn nổi! Ta ra ngoài bình tĩnh một chút!”
Nhóc hồ ly chạy rất nhanh, rất nhanh trong tẩm điện đã không còn bóng dáng của y, chim sẻ nhỏ thấy thế không dám vỗ cánh sợ gây chú ý ở dưới mí mắt bạo quân, vì thế chân nhỏ sôi nổi cực kỳ "khiêm tốn" đuổi theo, còn không quên chiêm chϊếp nói: "Ân công, chờ Tiểu Hôi với.”Vốn trong lòng Tôn công công đã không bình tĩnh, đợi nghe được câu nhóc hồ ly đặc biệt muốn cắn người kia, hắn không nhịn được lo lắng: "Bệ hạ?"
Tiêu Nhất bình tĩnh chỉ dặn dò: "Cho người đuổi theo, để ý kỹ, mặt khác tuyên thái y.”