Hôm qua chính là giọng nói nguyên bản của y!
Chim sẻ nhỏ tò mò hỏi: "Ân công, vậy sau này ngươi có thể biến thành người không?"
Dù sao nhóc hồ ly ở trong lòng chim sẻ nhỏ không phải hồ ly bình thường, hiện tại đã có thể mở miệng nói tiếng người, vậy có phải cũng có thể biến thành người hay không?
Lê Miên chưa bao giờ tràn đầy tự tin như giờ phút này, phảng phất thấy được hi vọng, âm vang hữu lực ngao ngao nói: "Khẳng định có thể! Ngươi cũng có thể!”
Chim sẻ nhỏ lắc đầu: "Ta không thể.”
Nhóc hồ ly bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Tiểu Hôi ngươi phải làm một con chim nhỏ có lý tưởng có mục tiêu.”
Từ trước đến nay chim sẻ nhỏ luôn dễ dàng bị Lê Miên tẩy não, ân công nói có thể vậy thì... nó cũng có thể!
Lúc này Lê Miên mới hài lòng, lại bắt đầu cân nhắc đến việc mở miệng, muốn nói chuyện nhưng mà không muốn uống rượu khó uống kia, có thể không hẳn là chỉ có một loại rượu kia khả thi, chỉ cần là rượu của bạo quân đều có thể?
Vừa nghĩ như vậy tinh thần Lê Miên chấn động, y khẩn cấp muốn nếm thử, có điều những hạ nhân trong tẩm cung này đương nhiên không có cách nào cho y uống rượu, chỉ có thể tìm bạo quân.
-
Vì thế khi Tiêu Nhất vừa bước vào cửa tẩm cung đã nhìn thấy nhóc hồ ly vừa vặn đối diện với vị trí cửa ra vào, y vui vẻ ra mặt ngồi ở trên bàn ăn bày đệm thịt vẫy vẫy với hắn.
Lê Miên vận khí tốt rất biết chọn thời gian tỉnh, vừa vặn là chạng vạng tối, y đã nhìn thấu thời gian bạo quân trở về, vừa nhìn đã biết bạo quân này là hôn quân, bằng không cũng sẽ không mất nước, cho nên sẽ không giống như những hoàng đế cần cù kia mất ăn mất ngủ ở ngự thư phòng, mà là mỗi bữa trưa bữa tối đều sẽ trở về, cho nên y cũng không cần đợi một hồi lâu.
Giờ phút này bát nước nhóc hồ ly yêu cầu đã được đặt ở trên bàn, đợi bạo quân đến gần.
Lê Miên thu hồi đệm thịt nhỏ kích động từ trong bát nước, chấm nước dính vào trên bàn viết một chữ "Rượu", kêu gọi bạo quân đến xem.
Tiêu Nhất thuận theo biểu thị của y cụp mắt rơi vào chữ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, đợi thấy rõ là chữ gì.
“……”
Nhóc hồ ly không chỉ viết một chữ, khi bạo quân chuyển ánh mắt tới, móng vuốt chấm nước nghiêm trang viết xuống một hàng chữ - - không chỉ rượu hôm qua, còn muốn rượu ngon khác, đa tạ!
Lê Miên viết xong nghiêng đầu bán manh, không thuần thục nháy mắt với bạo quân một chút, nghĩ thầm chẳng lẽ cái này còn không đáng yêu chết bạo quân sao! Còn không mau mang rượu ngon lên cho y!
Tiêu Nhất: "...?"
Nhóc hồ ly thấy thế, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp lại dùng sức nháy một chút.
Tiêu Nhất: "Mắt ngươi làm sao vậy?”
Nhóc hồ ly: "......"
Mắt y rất tốt! Ánh mắt bạo quân mới có vấn đề, hồ ly đáng yêu bán manh như vậy mà không khiến hắn chết mê, thế nhưng còn thờ ơ, mặc dù Lê Miên chưa từng thấy qua dáng vẻ hồ ly của mình nhưng chỉ cần nhìn bộ lông trắng như tuyết của mình thôi, không cần hoài nghi cũng biết giống như cục tuyết được người ta yêu thích, không nói đến lúc y làm người đã đẹp mắt, dáng vẻ lúc làm động vật có thể kém đi được sao?
Lê Miên thấy bán manh không được nể mặt, hừ hừ lấy đệm thịt chỉ chỉ hàng chữ kia, y còn muốn thí nghiệm xem rốt cuộc có phải là do uống rượu mới có thể mở miệng nói chuyện hay không.
Tiêu Nhất làm như biết trong lòng y suy nghĩ gì, "Uống rượu mới có thể nói tiếng người?”
Trước mắt chỉ là suy đoán của Lê Miên, nhưng tám chín phần mười là thế, nghe vậy y gật đầu thật mạnh.
Tiêu Nhất tiếp tục vặn hỏi: "Trước đây từng có loại tình huống này chưa?”
Nếu nói không có liệu đối phương có không cho y rượu không, Lê Miên chỉ do dự một cái chớp mắt, lập tức gật đầu.
Tiêu Nhất liếc mắt một cái lập tức vạch trần: "Nói dối.”
Không phải, chỉ là mấy bầu rượu mà thôi có cần keo kiệt như vậy không? Hỏi rõ ràng như vậy làm gì?
Đồ keo kiệt! Đồ keo kiệt! Lê Miên lải nhải ghét bỏ trong lòng, một bên giơ lên móng vuốt nhỏ bắt lấy ống tay áo bạo quân nhẹ nhàng quơ quơ, ngao ngao ô ô kêu gọi.
Tiêu Nhất không biết tại sao, rõ ràng là tiếng kêu nũng nịu của nhóc hồ ly nhưng rơi vào bên tai lại hóa thành giọng nói réo rắt hôm qua nghe được, lúc này lại mang theo chút ngọt ngào mềm mại nói không nên lời: "Cho ta rượu, nhanh cho ta rượu đi~"