Ngón trỏ của Tiêu Nhất gõ mặt bàn dừng một chút, tựa hồ không ngờ nhóc hồ ly lại bạo dạn như vậy, trực tiếp rót cả bình vào trong miệng, hắn không khỏi nhíu mày.
Nhóc hồ ly uống mấy ngụm, cay đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng đầy mặt, y trực tiếp ném bầu rượu ghé vào đầu bàn ăn nôn xuống, cái đuôi to nhô lên tận trời lộ ra cái mông lông nhung vểnh lên kia.
“Ngao ngao ngao ô.”
Nghe được mình phát ra tiếng hồ ly, nhóc hồ ly khóc càng lợi hại, toàn bộ tẩm điện đều vang vọng âm thanh gào khóc của y.
Tiêu Nhất: "......"
Tôn công công nhận được ánh mắt bệ hạ ra hiệu, hắn vội vàng khom người bưng tới một bình nước trà đầy một lần nữa, lại chuẩn bị khăn sạch sẽ, Tiêu Nhất đứng dậy đi tới trước Lê Miên, xách vải da ở trên cổ y, đặt y ngồi xuống mặt bàn, ghét bỏ nhìn thoáng qua dáng vẻ đầy nước mắt nước mũi của y, cầm khăn trực tiếp che cả khuôn mặt hồ ly lại, không chút lưu tình phun ra hai chữ: "Ngu xuẩn.”
Uống rượu xong đầu Lê Miên đã có hơi không tỉnh táo, ngẩng đầu lên khiến khăn rơi xuống lộ ra đôi mắt đẫm lệ kia, giờ phút này nghe được bạo quân lại đang nói y ngu xuẩn, lúc này tủi thân mà "Oa" một tiếng lại khóc lớn lên.
Gào khóc hu hu lên án, toàn bộ tẩm điện đều là tiếng khóc của y xen lẫn tiếng gào khóc làm cho sắc mặt Tiêu Nhất càng ngày càng lạnh lẽo, một chén nước đưa đến bên miệng nhóc hồ ly, "Uống nước, đừng khóc.”
Giờ phút này Lê Miên đã choáng váng, há mồm theo động tác bưng nước của Tiêu Nhất uống ừng ực nửa chén, thật sự là không chống đỡ nổi nữa mới nghiêng đầu né tránh, đầu lưỡi không cẩn thận quét qua ngón trỏ của Tiêu Nhất một chút, chỉ cảm thấy cả người giống như bị điện giật, cổ họng thoải mái vô ý thức phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, cả thân hồ ly càng thêm choáng váng, lẩm bẩm nói: "No quá rồi, không uống, không uống vô.”
Tiêu Nhất vốn bị đầu lưỡi mềm mại của y liếʍ một chút, xúc cảm rất xa lạ, mặc dù không đến mức ghét bỏ nhưng đúng là không quen, đang đợi mở miệng bảo Tôn công công cầm khăn mới tới lau chùi chỗ kia, chợt nghe thấy trong mơ hồ nhóc hồ ly phát ra âm thanh làm nũng.
Trong điện lại là một đợt tĩnh lặng như chết.
Mà người khởi xướng dẫn đến đây hết thảy đã nhắm mắt lại, ngã chổng vó nằm ở bàn ăn ngủ khò ngáy nhỏ từng tiếng.
Tầm mắt Tiêu Nhất dừng lại thật lâu trên người nhóc hồ ly, con ngươi đen kịt lộ ra thẩm tra.
-
Lê Miên ngủ một giấc đến quên cả trời đất, cổ họng bốc hỏa, rõ ràng bị khát đánh thức.
Chim sẻ nhỏ thấy y ngồi dậy, vẻ mặt lo lắng còn chưa buông xuống, lúc này mừng rỡ nói: "Ân công! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!”
Từ trưa hôm qua sau khi uống rượu say, nhóc hồ ly ngủ thẳng đến bây giờ, tối hôm qua thái y lại bị gọi tới, nhờ hai ngày này ngày đêm không ngủ nghiên cứu các loại sách về hồ ly mà cuối cùng có thể trả lời --
Đây là nhóc hồ ly uống say, cũng không có gì đáng ngại.
Lê Miên hoàn toàn không biết gì cả đối với việc này, ký ức chỉ dừng lại ở lúc bạo quân mắng y ngu xuẩn, y uống say tức giận khóc lớn, bạo quân lau mặt cho y, sau đó ký ức đứt mảnh, giờ phút này y phờ phạc nâng chén ở một bên lên uống để nhuận họng, lúc này mới giảm bớt khó chịu.
Chim sẻ nhỏ: "Ân công?”
Nhóc hồ ly: "Ngao.”
Chim sẻ nhỏ rất kỳ quái: "Sao lại không thể nói tiếng người?”
Lê Miên: "... Hu hu hu.”
Y cũng muốn biết!
Chim sẻ nhỏ chϊếp chϊếp chϊếp: "Có phải uống rượu mới có thể nói chuyện hay không? Hôm qua là do ân công uống rượu mới mở miệng.”
Tiểu Hôi vây xem hết thảy giờ phút này lớn mật suy đoán.
Nhóc hồ ly gào khóc hỏi: "Vậy hôm qua sau khi ta lại uống rượu xong có nói tiếng người không?”
Chim sẻ nhỏ học ngữ khí hôm qua của y, chiêm chϊếp thuật lại một lần những lời y nói hôm qua.
Ánh mắt Lê Miên lập tức sáng lên, quả nhiên......
Xem ra chính là phải uống rượu! Chẳng qua nói chuyện có thời hạn!
Vừa nghĩ như vậy khuôn mặt hồ ly của Lê Miên lại suy sụp xuống, vậy không phải mỗi lần muốn nói chuyện đều phải uống một ngụm rượu sao?
Vậy y không phải là hồ ly say rượu sao?
Chim sẻ nhỏ: "Giọng nói của ân công thật dễ nghe! Dễ nghe!””
Lê Miên được khen cũng không xấu hổ, bày ra đệm thịt chống cằm, nụ cười rụt rè ngao ngao, dễ nghe là được rồi.