Chương 30

Lê Miên tức giận không thôi quyết định cho bạo quân một bài học, lén lút đi dọc theo ao một vòng quấy phá đi tới phía sau bạo quân, nhãi con tức giận đến nghiến răng nghiến lợi vươn móng vuốt đã muốn nắm chặt tóc đen tản ra phía sau hắn, còn không đợi bắt được Tiêu Nhất bõng vươn tay ra nhanh chóng đến mức Lê Miên căn bản không kịp phản ứng lại...... Lại bị nắm bao cổ xách lên, nhận ra ý đồ của bạo quân, nhóc hồ ly luống cuống tứ chi lơ lửng không ngừng duỗi chân.

Đừng, y không biết bơi!!!

Tiêu Nhất thấy y phản kháng lợi hại là thật sự sợ hãi, thuận tay đặt nhóc hồ ly vào bồn tắm nhỏ trôi nổi trong hồ nước, cảnh tượng Lê Miên dự đoán chết đuối vẫn chưa xảy ra, cả người hồ ly ở trong chậu chấn kinh đập thình thịch hai cái, đối diện với con ngươi thâm u của bạo quân, liên tưởng đến mình vừa mới gào khóc phảng phất như muốn chết có hơi xấu hổ, bởi vì trọng lượng của nhóc hồ ly nên chậu vốn là nổi ở trong nước có hơi lún xuống, bên trong tràn vào chút nước nhưng cũng sẽ không rơi xuống đáy ao, rất nhanh nhóc hồ ly bị che mặt che khuất tầm mắt, Lê Miên lấy vải mềm đắp ở trên mặt xuống, khuôn mặt tức giận trừng mắt một cái với người khởi xướng.

Tiêu Nhất vẫn chưa cởi sạch còn tẩm y màu đen, bởi vì dính nước mà áσ ɭóŧ đơn bạc ướt sũng dán lên người, vừa rồi hắn vẫn ngồi ở dưới nước, cách một chút khoảng cách nhìn không rõ, giờ phút này gần ở trước mắt, móng vuốt nhóc hồ ly bám vào mép chậu ngửa đầu vừa vặn đối diện với vị trí trước ngực của hắn, không tự giác nuốt nước miếng một cái.

Không...... nhìn ra, dáng người bạo quân đẹp như vậy?

Là một nhóc hồ ly đứng đắn, làm sao có thể nhìn chằm chằm ngực người khác như vậy!

Nhóc hồ ly vội vàng dời tầm mắt lên trên.

Cho dù Lê Miên luôn dùng từ "khuôn mặt đáng ghét" "xấu xí" để hình dung Tiêu Nhất, đó đều là mang theo sắc thái thành kiến cá nhân nồng đậm để đánh giá, căn bản không chấp nhận được, trên thực tế bạo quân lớn lên...... Nhóc hồ ly không muốn thừa nhận cũng nhất định phải thừa nhận, so với tất cả mọi người y từng gặp trước đây đều anh tuấn đẹp mắt hơn, chỉ riêng sự cao ngạo quý phái bẩm sinh kia đã không ai với tới.

Có điều người bên ngoài sợ Tiêu Nhất còn không kịp, nào có ai dám to gan lớn mật tùy ý đánh giá như nhóc hồ ly.

Lê Miên trước đó không cẩn thận quan sát, thứ nhất y nhỏ, bạo quân đối với y mà nói chính là tồn tại của người khổng lồ, ngẩng đầu thật sự quá tổn thương cổ, thứ hai cho dù đối mặt quá nhiều lần thì lực chú ý cũng đều ở trên ánh mắt nguy hiểm đáng sợ của bạo quân.

Nhóc hồ ly càng nhìn càng cảm thấy hoa mắt choáng váng đầu đối với khuôn mặt quá mức tuấn mỹ của Tiêu Nhất, xoang mũi có cảm giác ẩm ướt chậm rãi tuôn ra, mũi nhỏ không tự giác hít một hơi.

Tiêu Nhất thấy hai đường máu dài nhỏ chảy ra từ mũi hồ ly: "......”

Hết lần này tới lần khác hồ ly ngu xuẩn còn khờ không tự biết.

Tiêu Nhất đứng dậy, rầm một tiếng bọt nước từ trên người hắn đập xuống, tầm mắt nhóc hồ ly ngây ngốc rơi vào phía dưới của hắn, lúc này trừng tròn hai mắt --

Chết tiệt!

Lại sau đó máu mũi trực tiếp phun ra, Lê Miên cũng không để ý tới nội tâm rung động, quá sợ hãi gào lên, chảy máu!!!

Y khẩn trương tim đập thình thịch, chậu nổi theo động tác của y lún xuống, Tiêu Nhất trực tiếp xách y từ trong chậu lên bờ, dùng khăn che cái mũi nhỏ của y, bởi vì cúi đầu mà giọt nước trên mặt Tiêu Nhất theo môi nhỏ xuống đập vào môi Lê Miên, nhóc hồ ly theo bản năng vươn đầu lưỡi liếʍ một chút.

Tiêu Nhất cụp mắt nhìn nhóc hồ ly đột nhiên run rẩy hai cái rồi hôn mê bất tỉnh, máu mũi cũng ngừng lại.

Tiêu Nhất đặt y ở một bên giường mềm, không thèm để ý mực trên người nhóc con kia sau khi ngâm ở trong nước đã nhuộm thành một cục than đá bẩn thỉu, tùy ý khoác áo bào đi về phía cửa điện.

Khi Tiêu Nhất xoay người, quanh người nhóc hồ ly ngất xỉu hiện ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt.

-

Khi các ngự y tới Lê Miên còn đang mê man bất tỉnh trên giường mềm, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu ngược lại bị lau qua đơn giản có thể nhìn ra màu sắc ban đầu.

Ngự y căn bản không chú ý tới y, ngắn dập đầu hành lễ với Tiêu Nhất đang ngồi ngay: "Bệ hạ, ngài không khỏe ở đâu sao?"