Điều này đối với nhóc hồ ly yêu sạch sẽ mà nói thật sự là "cực hình".
Hành động này của bạo quân thật có thể nói là phát rồ.
Nhóc hồ ly cười đến rơi nước mắt, hu hu hu cầu xin tha thứ.
Tiêu Nhất cụp mắt nhìn nhóc hồ ly bẩn thỉu bị nước mực nhuộm, chờ Tôn công công bên cạnh đếm được một trăm hai mươi cái, lúc này mới gác bút lông sói, "Phạm sai phải chịu phạt.”
Hu hu hu, nước mắt nhóc hồ ly chảy ào ào theo bản năng dùng đệm thịt nhỏ được giải thoát lau mắt, Tiêu Nhất ở một bên cũng không nhắc nhở, trơ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sạch sẽ của y đen thui mới mở miệng: "Mặt bẩn rồi.”
Lê Miên dừng hành động dùng đệm thịt lau mặt, lúc này mới biết sau mới phản ứng lại, nhóc hồ ly luôn luôn thích sạch sẽ không nhịn được gào khóc ở tẩm cung.
Hu hu hu, thật quá đáng, thù này không báo không phải hồ ly.
Chim sẻ nhỏ vẫn bịt lỗ tai, mới vừa buông cánh ra bỗng nghe được tiếng khóc rung trời rung đất của ân công nhà nó, không chút nghĩ ngợi đập cánh cất cánh.
Chim sẻ nhỏ nhớ thương nhóc hồ ly, lông tơ trên người nó rối tung thân thể lại tròn, xa xa nhìn tựa như một quả cầu đập tới, cũng không để ý tới uy áp trên người bạo quân mà ra sức đập cánh chạy về phía nhóc hồ ly trên bàn, đợi đến khi đến gần vừa nhìn bỗng choáng váng, đáp xuống bàn ăn.
Hả?
Nhóc hồ ly thấy bằng hữu tốt của y đi tới, buồn thiu ngao ngao nói: "Tiểu Hôi! Ta bẩn rồi!”
Chim sẻ vẫn còn mơ màng, "Ân công, sao ngươi lại đổi màu? Màu này khó coi, giống mèo hoa lớn.”
Nhóc hồ ly: "......"
Chim sẻ nhỏ thấy nhóc hồ ly nước mắt lưng tròng, lúc này cầm cánh muốn đi lau nước mắt cho y, còn không đợi đυ.ng tới Lê Miên đã bị Tôn công công ra tay bắt được.
Tại sao mà thú cưng của bệ hạ luôn dính với một con chim ngoài, còn nhất định phải thể hiện ra trước mắt bệ hạ!
Tôn công công cầm chim sẻ nhỏ, cúi đầu khom lưng nói: "Nô tài là lần đầu thấy chim nhỏ mập như vậy, muốn nhìn kỹ một chút.”
Chim sẻ nhỏ đối diện với tầm mắt Tiêu Nhất ném tới, trong nháy mắt sợ hãi cuộn thành hình cầu ở trong tay Tôn công công yên tĩnh như chim cút.
Tôn công công chỉ là trở ngại hai huynh đệ này ở trước mặt bệ hạ dính chặt, cũng không nghĩ muốn làm cái gì với chim sẻ nhỏ, nhóc hồ ly trước mắt thụ sủng, y che chở vật nhỏ như vậy, Tôn công công nào dám động?
Nhóc hồ ly cực kỳ bao che khuyết điểm, lúc này ngừng nước mắt nhe răng trợn mắt gào khóc một trận với Tôn công công.
Tôn công công: "Ai u, tổ tông ơi, nô tài không làm gì cả, chỉ thấy con chim nhỏ này đáng yêu nên ghé sát vào nhìn kỹ một chút.”
Nhóc hồ ly thấy hắn thức thời đổi giọng đáng yêu, lúc này mới dùng mũi hừ một tiếng, Tiểu Mập Mạp béo chỗ nào chứ, chẳng qua giống như mình có lông xù mà thôi!
Tiêu Nhất cách cổ nắm lấy gáy nhóc hồ ly chuyển hướng y về phía mình.
Nhóc hồ ly nghiêng đầu, khuôn mặt bẩn thỉu giờ phút này tức giận sống chết không muốn đối diện với hắn, sợ oán khí của mình giờ phút này quá lớn sẽ cào nát mặt bạo quân, ai biết đến lúc đó cẩu hoàng đế này lại nghĩ ra trừng phạt biếи ŧɦái y!
Đồ xấu xa!
Tiêu nhất lại càng không để ý được như ý nguyện, lại một lần nữa xoay đầu y lại.
Lê Miên trợn tròn mắt căm tức nhìn bạo quân, người này có tật xấu gì!!!
Tiêu Nhất thoạt nhìn tâm tình không tệ, cho dù trên mặt vẫn không có biểu tình gì, làm như đánh giá nhóc hồ ly, sau đó nói: "Hồ ly ngu xuẩn bẩn quá.”
Nhóc hồ ly đều muốn cắn nát hàm răng sau, khiến y bẩn như vậy, còn dám dùng lời nói công kích nhân thân, y muốn đồng quy vu tận với cẩu hoàng đế, còn không đợi y tới gần lại chợt nghe được bạo quân mở miệng ý ám chỉ, "Xem ra là phạt chưa đủ.”
Không giống uy hϊếp nhưng lại chính là uy hϊếp.
Lê Miên nháy mắt mấy cái, lại bụp một cái ngồi trở về, nhóc hồ ly co được dãn được, giơ đệm thịt bẩn thỉu tủi thân vô cùng ngao ô một tiếng, làm nũng hu hu.
Tiêu Nhất chống lại mắt hồ ly ẩm ướt, dừng một chút, "Đưa ngươi đi tắm sạch sẽ, hôm nay trừng phạt nhớ lâu, về sau không được tái phạm.”
Lê Miên trợn trắng mắt cười lạnh ha ha ha ha trong lòng, ngoài mặt vẫn thành thật gật đầu phụ họa, một dáng vẻ ngoan ngoãn khéo léo.