Chương 20

Lê Miên bắt lấy con chim nhỏ đặt lên đầu mình.

Chim sẻ nhỏ nghĩ muốn biến thành động vật khô với ân công, lúc này ngẩng đầu ưỡn ngực vững vàng nắm lấy lông mao trên đầu nhóc hồ ly, giờ phút này mắt hạt đậu lộ ra ánh sáng không sợ hãi.

Lê Miên tựa như bảo vệ con mắt, hung dữ quay về phía thị vệ "Ngao ngao" hai tiếng.

Thị vệ: "......"

Sau đó bệ hạ của bọn họ không nói lời nào rời đi, mặt lạnh như băng.

Mọi người ở lại một đầu sương mù.

Thị vệ nhìn về phía Tôn công công.

Tôn công công: "Ai u, đứng lên đi, sau này chú ý một chút.”

Bỏ lại một câu này, không nhiều lời ông ta cũng đi theo bệ hạ rời đi, vốn bệ hạ đã không nghĩ trừng phạt nhóc hồ ly này, đơn giản chính là trêu chọc y một phen muốn xem nhóc hồ ly này vì cầu xin tha thứ có thể làm ra phản ứng thú vị gì, hiện tại thì tốt rồi, nhóc hồ ly ương ngạnh nằm ngang chờ đánh, còn lưu luyến không rời với động vật nhỏ khác.

Những người khác lĩnh ngộ không được nhiều như vậy, chỉ biết tránh thoát một kiếp, mọi người sống sót sau tai nạn, thị vệ nhanh chóng mang băng ghế và bản tử đi, hôm nay tẩm cung phát sinh hết thảy rất nhanh sẽ ở trong cung truyền khắp, càng thêm sâu sắc sự thật nhóc hồ ly được bệ hạ sủng ái.

Nhiều lần vi phạm thánh ý còn không chịu bất kỳ trừng phạt nào.

Đây phải là được sủng ái nhiều tới mức nào!

Thị vệ vừa đi tinh thần mấy tiểu thái giám quỳ trên mặt đất nhất thời buông lỏng, tê liệt trên mặt đất, rất nhanh lại quỳ xuống dập đầu ba cái với nhóc hồ ly cách đó không xa.

Chim sẻ nhỏ không đợi được đánh thành thịt khô, mơ hồ buông móng vuốt lăn xuống từ trên đầu hồ ly nhỏ, Lê Miên nhanh chóng bắt được nó, vững vàng đặt nó trên mặt đất.

"Ân công, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lê Miên nào biết được, tâm tư bạo quân này quả nhiên là kim đáy biển, một hồi như vậy một hồi như vậy, quá trình không quan trọng, kết cục là tất cả mọi người không bị đánh, nhóc hồ ly lại vô tâm nở nụ cười, "Để ý hắn làm gì.”

Trên mặt đất còn nằm một người mê man bất tỉnh, nghĩ đến tiểu thái giám này có thể ở dưới uy lực lạnh lùng của bạo quân mà mở miệng thay mình nói chuyện, thật sự là một hán tử nha, còn có tình người, Lê Miên cảm thấy đối phương cũng không tệ.

Tiểu thái giám bị tiếng kêu líu ríu bên tai đánh thức, vừa mở mắt đã thấy bốn con mắt không giống với người nhìn chằm chằm hắn, suýt chút nữa bị dọa ngất đi lần nữa.

Chim sẻ nhỏ: "Hắn tỉnh rồi.”

Nhóc hồ ly: "Người này là người tốt, có lòng tốt, sau này để hắn bắt sâu cho ngươi ăn.”

Đương nhiên chim nhỏ vẫn thích ăn côn trùng hơn, nghe vậy vui vẻ vỗ cánh, đã bắt đầu nuốt nước miếng: "Được rồi!"

Hai vật nhỏ ở trên nói thầm thương lượng, tiểu thái giám nghe không hiểu nhưng biết được mình nhặt về một cái mạng, trong ánh mắt nhìn về phía Lê Miên không khỏi lại có thêm một tia kính trọng.

-

Tẩm cung của bạo quân đối với nhóc hồ ly và chim nhỏ mà nói lớn đến thái quá, chia làm ngoại điện và nội điện, l*иg sắt của nhóc hồ ly là ở giữa ngoại điện, nội điện là nơi bạo quân nghỉ ngơi.

Nhóc hồ ly dẫn Tiểu Mập Mạp đi về phía l*иg sắt của mình, chia nước trong bát ra đặt ở một bên bát đĩa khác, kêu gọi bằng hữu tốt của y đến uống, chính mình thì là bưng chén ùng ục ùng ục uống hơn phân nửa bát còn cảm thấy uống chưa đủ, cầm chén "Ngao ngao" hai tiếng với tiểu thái giám trông coi.

Tiểu thái giám mặc chính là trang phục thái giám màu xanh đậm thống nhất, để thuận tiện Lê Miên gọi hắn là Tiểu Thanh, những thái giám khác tạm thời không có tính danh trong mắt Lê Miên, gọi chung là nhóm tiểu thái giám, ngoại trừ Tôn công công là lão già trong mắt Lê Miên đây, bạo quân thì là cẩu hoàng đế, những thị vệ cả ngày thay bạo quân gϊếŧ người phạt người gọi chung là nanh vuốt, nanh vuốt của cẩu hoàng đế.

Tiểu Thanh hầu hạ nhóc hồ ly càng dụng tâm, rót đầy nước vào chén nhỏ, chờ ở một bên.

Nhóc hồ ly một bên uống nước, một bên nói lên danh hiệu của những người này cho chim sẻ nhỏ.

Chim sẻ nhỏ hung hăng đồng ý, nghe rất hăng say, thỉnh thoảng cúi đầu mổ vài ngụm nước trong đĩa, sau đó cảm khái cung điện này thật xa hoa thật lớn, lượng từ vựng của nó không nhiều lắm, lăn qua lộn lại cũng chính là lớn, xinh đẹp!