Hôm qua những cung nhân này cũng bởi vì y mà bị kinh hách suýt chút nữa bị phạt, chỉ là cuối cùng không giải quyết được gì dẫn đến Lê Miên tâm lớn cũng không nghĩ tới hậu quả làm việc quá mức tùy tâm sở dục, chưa từng nghĩ lại liên lụy đám cung nhân đáng thương này, nghe được bọn họ quỳ trên mặt đất dập đầu, trong lòng hơi bối rối không biết làm sao.
Thị vệ ngoài tẩm cung tiến vào thi hành khẩu dụ của bệ hạ.
Lê Miên kịp phản ứng lúc này vọt tới trước mặt đám cung nhân này, chi trước mở ra làm động tác chặn lại, "Ngao ngao ô" vài cái thị vệ đi tới bắt người, chim sẻ nhỏ thấy thế đều quên mình có cánh, thân thể tròn trịa giống như quả cầu theo đó lăn qua, một cụm nho nhỏ giấu ở dưới đuôi nhóc hồ ly run rẩy không ngừng, nếu như giờ phút này nó có thể biến thành người, phỏng chừng sợ tới mức cũng phải quỳ xuống giống như những cung nhân phía sau nhóc hồ ly.
Cứu mạng với, nơi này thật đáng sợ, ân công thật sự không phải hồ ly bình thường! Lê Miên căn bản không biết hình tượng mình giờ phút này ở trong lòng chim sẻ nhỏ lại cao hơn mấy phần.
Dù sao nhóc hồ ly cũng là sủng vật của bệ hạ, y ngăn ở phía trước thị vệ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chờ ý chỉ của bệ hạ, ai biết bệ hạ chậm chạp không mở miệng, bọn họ tiến thoái lưỡng nan, đời này không cảm thấy khó làm việc như vậy, nhóc hồ ly này quả nhiên là đủ hổ, có linh khí lại có lá gan lớn, ngay cả ý chỉ của bệ hạ cũng dám cãi lại, đúng là một phần độc nhất trong cung này.
Tiêu Nhất đứng cách đó không xa, hỉ nộ không hiện ra vẻ mặt như trước làm cho người ta không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì, giờ phút này Tôn công công cũng không dám phỏng đoán thánh ý, sợ dẫn lửa vào người.
Trận giằng co này khiến cho mọi người ở đây kinh hồn bạt vía, Lê Miên cũng biết tâm tư bạo quân khó lường, chủ động "Ngao" một tiếng lấy lòng với hắn, đối diện với ánh mắt Tiêu Nhất ném tới, mặc dù trong lòng Lê Miên sợ nhưng cố gắng làm ra dáng vẻ ổn định, lần thứ hai vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, bởi vì cái đầu nhỏ nên tứ chi cũng ngắn, vốn Lê Miên còn tưởng tượng khi còn làm người trở tay vỗ vỗ sau lưng mình tỏ vẻ muốn đánh thì đánh y, ai biết động tác này làm được một nửa lại phát hiện thật sự là đối với nhóc hồ ly như y mà nói quá mức khó khăn, lật bàn tay nhỏ một chút, lại làm như không có việc gì thu hồi lại.
Tiêu Nhất thu vào đáy mắt động tác ngốc nghếch này của y, yên lặng không tỏ thái độ, giờ phút này bầu không khí trong tẩm điện đã đạt tới mức áp lực.
Tôn công công biết nhóc hồ ly này có linh, có thể nghe hiểu tiếng người, vội khuyên nhủ: "Ai u tổ tông ơi, những nô tài này sơ suất giữ chức, bệ hạ rộng lượng chỉ thưởng bọn họ bản tử, đây đã là ân tình lớn bằng trời rồi, ngài mau tránh ra, bớt chọc giận bệ hạ lại tổn thương chính mình.”
Lời nói này - -
Ân tình to lớn, ai lại muốn ân tình là hai mươi đại bản chứ!
Không phải Lê Miên là thánh mẫu, chỉ là những người này là bởi vì y mới bị phạt, y căn bản không thể nào ngồi yên không để ý tới, mấy người cung nhân này gầy gò nho nhỏ, đánh xong hai mươi đại bản chẳng lẽ không đánh tới da tróc thịt bong? Mùa đông khắc nghiệt, đến lúc đó vạn nhất lại nhiễm trùng không được trị liệu tốt, không chừng đều chịu không nổi đêm nay, nếu như những cung nhân này bị phạt là nguyên nhân của chính bọn họ, bạo quân kia là gϊếŧ hay đánh y cũng sẽ không xen vào.
Bởi vì y bị phạt, Lê Miên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tôn công công khuyên can mãi vẫn thấy dáng vẻ nhóc hồ ly này dầu muối không vào, đành phải câm miệng.
Đừng nhìn Lê Miên mặt ngoài là dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, kỳ thật là giả bộ, nội tâm đã bắt đầu lo lắng, Tiêu Nhất ở một bên im lặng nhìn, chỉ là đứng ở nơi đó nhưng đã nâng cảm xúc của mọi người lên đến cổ họng.
Trong tẩm cung giờ phút này yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ, chim sẻ nhỏ núp dưới đuôi nhóc hồ ly, tinh thần căng thẳng muốn ngất đi.
Lê Miên dẫn đầu đánh vỡ phần áp lực này, "Ngao ngao hu hu" đứng lên, nhóc hồ ly kêu ngao ô thật sự là...... Đáng yêu cực kỳ.