Chương 23

Họ chạy từ siêu thị đến cửa phòng học khối 11 thì mới dừng bước.

Tạ Ninh khom lưng, chống tay thở dốc.

Cậu không nghĩ tới vóc dáng Minh Dao không cao mà kéo người chạy trốn rất nhanh.

Ngày hè nắng chói chang, lại là buổi trưa, hai người chạy ra một thân mồ hôi.

Nếu không biết hai người trốn ong mật, còn tưởng rằng hai người yêu sớm bị chủ nhiệm giáo dục đuổi bắt.

"Tạ Ninh, cậu có bị cắn không?"

Tạ Ninh thờ phì phò, ngốc lăng lắc lắc đầu: "Không có, cậu sao?"

Minh Dao cũng mệt mỏi không nhẹ, nói chuyện nặng nề: "Tớ cũng không."

Hai người mang theo tiếng thở nặng nề giống như hai con bò già vừa bị bắt đi cày về.

Hai người nhìn nhau một cái, trong khoảnh khắc nhìn thấy bộ dạng thê thảm của đối phương thì lập tức cười to.

Bất luận thế nào, hai người cũng coi như hữu kinh vô hiểm bảo vệ được tính mạng.

Ở cách đó không xa nhìn thấy hai người cười tươi như gió xuân, Cố Hành Chu ủ rũ.

Trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ không hài lòng, đôi mắt đào hoa dừng ở bàn tay đang giao nhau giữa Tạ Ninh và Minh Dao tựa như nhìn xuyên thấu qua.

Ngày hôm qua đôi bàn tay này còn nắm tay mình nhét đồ vật tới.

"Cố ca, không đi siêu thị à?" Vu Chu thắc mắc nhìn khuôn mặt biến đen của Cố Hành Chu khi quay về.

"Không đi." Nói rồi liền xoay người cùng với đôi chân dài bước lên cầu thang.

Hai người tách nhau ra, Tạ Ninh quay trở về phòng thi.

Môn thi tiếp theo là vật lý. Thậm chí Vương Trung Hải vẫn ở bên quấy nhiễu, Tạ Ninh cũng không có dự định nộp bài sớm.

Rốt cuộc khi tới thế giới này, ở bộ môn này bị giẫm lôi quá nhiều cho nên Tạ Ninh đối với môn này cũng không nắm chắc.

Thời gian còn lại là 15 phút, học sinh lần lượt nộp bài rời đi.

Mà Tạ Ninh còn đang viết công thức ở trên giấy nháp.

Vương Trung Hải nhìn thấy thì nội tâm cười nhạo một tiếng. Ông ta dường như đang nói chuyện với các bạn trong lớp nhưng sự thật là nói với Tạ Ninh:

"Nếu bạn không làm được, cũng đừng chậm trễ thời gian ngòi đây. Giống như trước kia không nghiêm túc học tập, hiện tại đến khi thi lại bắt đầu giả vờ giả vịt."

Lời này mang đầy ý châm chọc, nữ giám thị nghe xong cũng không tán đồng, nhăn mặt.

"Vương lão sư, thầy tới đây để làm giám thị, không phải tới đây để quấy rầy học sinh."

Dứt lời, phòng thi yên tĩnh truyền đến vài tiếng cười.

"Phụt..."

Không biết bạn học sinh nào không nhịn được cười ra tiếng, thế nên những học sinh còn lại cũng không nhịn được cười lên, Tạ Ninh cũng nhàn nhạt nâng khoé môi.

Vương Trung Hải bị nói cho xấu hổ, sắc mặt có chút khó coi.

"Cười cái gì? Không lo làm bài thi, định ngồi tới bao giờ."

Thẳng đến khi thời gian làm bài kết thúc, Tạ Ninh mới cùng với hai ba học sinh còn lại nộp bài.

Dưới ánh mắt cháy bốc khói của Vương Trung Hải, cậu mang cặp sách nghênh ngang đi ra khỏi phòng thi.

Mới vừa đi ra vài bước, đã bị một cái ôm chặt đến muốn tắt thở.

"Tạ Ninh, quyển ghi chép ngữ văn cậu cho tớ rất hữu dụng. Tớ nghĩ lần này tớ có thể thi đạt chuẩn môn ngữ văn."

Tạ Ninh vỗ vỗ cánh tay bụ bẫm của Hạ Dương, bị lắc cho chút không thở được.

Nhưng mà Hạ Dương có chút hưng phấn quá mức, hoàn toàn không chú ý đến động tác của mình.

Cậu ta ôm Tạ Ninh xoay tròn.

"Tạ Ninh, sao cậu không nói lời nào?"

Tạ Ninh: "..."

Hạ Dương cho rằng Tạ Ninh làm bài không tốt, tâm tình kém, nhanh chóng đem người buông xuống. Nhìn thấy Tạ Ninh khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, thở gấp một hơi.

Tạ Ninh đỏ mặt: "Cậu làm bài tốt là được rồi."

Hạ Dương cảm kích nhìn cậu, "Chỉ với môn ngữ văn, tớ không biết có thể chống đỡ bao nhiêu cái tát vào mông."

"..."

Buổi chiều, giám thị sẽ thay đổi, thế nên thời gian làm bài buổi chiều của Tạ Ninh vô cùng thoải mái.

Trước mắt, trừ bỏ vật lý không quá nắm chắc thì các môn khác có thể nói là thuận lợi.

Khi cậu lên xe về nhà, Tạ Ninh vẫn luôn nâng khoé miệng.

Tài xế nhìn thấy hỏi:

"Hôm nay tiểu thiếu gia gặp chuyện gì tốt hả?"

Trải qua một đoạn thời gian ở chung, tài xế và Tạ Ninh cũng tán gẫu một chút trên đường về nhà, giống như đi đón học sinh tiểu học, nghe Tạ Ninh kể về những việc cậu làm ở trường trong ngày.

"Hôm nay cháu thi." Tạ Ninh cười đến xán lạn, "Cháu cảm thấy mình làm bài không tệ."

Tài xế nhìn thấy, tâm tình cũng tốt hơn nói, "Phải không, so với lần trước sẽ tiến bộ hơn?"

"Đương nhiên ạ."

Tạ Ninh tự tin đáp, bộ dáng cực kỳ giống học sinh đang cầu lời khen ngợi.

Nói xong, không biết sao lại đỏ mặt, tựa như nhận ra hành vi ngây thơ của chính mình.

Tài xế không vạch trần khiến cậu quẫn bách. Sở dĩ tiểu thiếu gia nói như vậy là bởi vì từ nhỏ không có ai hỏi qua cậu vấn đề này.

Khi còn nhỏ, thiếu hụt quá nhiều tình yêu thương nên khi được hỏi tới thì thể hiện sự hưng phấn quá mức.

Khi Tạ Ninh tiến vào nhà, Tạ Mộc Bạch đang cùng Tạ Trường Hằng ngồi trên ghế sofa trò chuyện.

"Ba, hôm nay con làm kiểm tra. Con nghĩ so với lần trước có tiến bộ. Có thưởng gì không ạ?"

Tạ Mộc Bạch đang nắm tay phải Tạ Trường Hằng, cười đến hồn nhiên.

Tạ Trường Hằng: "Chờ có thành tích, nếu có tiến bộ liền mua quà cho con."

"Thật sao, cảm ơn ba."

Tạ Ninh đổi giày bước vào trong, mắt nhìn phía trước, cũng không nhìn qua phòng khách một cái.

Tạ Mộc Bạch ánh mắt sắc bén, vừa nhìn thấy Tạ Ninh thì có một tia âm u hiện lên.

"Ninh ca, anh đã về. Hôm nay thi thế nào?"

Lời vừa nói ra, Tạ Trường Hằng cũng thấy Tạ Ninh đang tiến vào.

Tạ Ninh dừng bước nhìn Tạ Mộc Bạch một cái.

Nguyên thân trước kia thành tích không tốt, Tạ Mộc Bạch cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Nhìn thấy bộ dạng chế giễu của hắn, tâm tình tốt của Tạ Ninh cũng bị giảm đi không ít.

"Cậu còn rất quan tâm tôi?"

"Đương nhiên." Tạ Mộc Bạch cười giảo hoạt, "Ba cũng quan tâm Ninh ca."

Tạ Trường Hằng vẫn luôn chăm chú nhìn Tạ Ninh. Sau lần ăn sáng không mấy vui vẻ, hắn luôn nghĩ mỗi lần nói chuyện với Tạ Ninh thì đều nên nghĩ kỹ trước khi nói.

Hắn mở miệng: "Hôm nay A Ninh làm bài thi thế nào?"

Nghe được xưng hô, mí mắt Tạ Ninh nhảy một cái.

"Hôm nay làm bài khá ổn ạ."

Tạ Mộc Bạch hỏi: "So với lần trước sẽ tiến bộ hơn sao Ninh ca?"

Tạ Ninh nhìn hắn, con ngươi đang có độ ấm lạnh đi vài phần, khiến Tạ Mộc Bạch rụt cổ.

Tạ Trường Hằng: "Nếu có tiến bộ, ba sẽ mua quà khen thưởng cho con."

"Đợi có thành tích rồi nói sau."

Nói xong không nghe câu trả lời mà đi thẳng lên lầu.

Tạ Ninh vào phòng, đổi quần áo, ngồi bên bàn đọc ghi chép của môn tiếp theo vào ngày mai.

Mặc dù nguyên thân khi còn nhỏ không sống tốt nhưng giáo dục bắt buộc chín năm vẫn có, số điểm số ở vùng núi lớn coi như là nổi bật.

Ngoài làm đồng án còn kiên trì học tập, ở hoàn cảnh như vậy duy trì được điểm số đã là thành tích phi thường không tồi.

Cha mẹ nuôi của nguyên thân có tính toán cho Tạ Ninh học xong sơ trung liền cho nghỉ học, bắt đi làm kiếm tiền nuôi gia đình.

Nhưng lúc đó Tạ Ninh cũng coi như may mắn, được Tạ gia tìm được khi đang học năm ba sơ trung.

Nhưng mà chương trình học cũng như tư liệu giảng dạy ở vùng núi không thể so sánh với thành phố Dư Hải, Tạ Ninh vừa chuyển đến đã bị thành tích đả kích một phen.

Đoạn thời gian kia còn là thời gian mà Tạ Ninh bị Tạ gia bài xích. Bị ghét bỏ vì mùi pheromone, bị ghét bỏ vì bộ dáng ăn cơm th,ô tục giống như quỷ chết đói.

So sánh với Tạ Mộc Bạch người được Tạ gia nuông chiều từ bé, quả thật như mặt trời với mặt đất.

Tạ Ninh càng thêm sốt ruột, những trải nghiệm từ nhỏ đã khiến cậu khát vọng thân tình, muốn chứng minh chính mình, muốn người nhà chú ý tới cậu.

Lúc này Tạ Mộc Bạch mang theo nụ cười đi đến bên cạnh. Tạ Ninh cho rằng hắn thật sự đối tốt với mình, liền đem ý nghĩ trong lòng nói cho hắn.

Nhưng Tà Tạ Mộc Bạch lại yêu cầu Tạ Ninh nộp giấy trắng, nói như vậy mới khiến gia đình chú ý.

Tạ Ninh lúc đó cũng đưa ra ý kiến phản đối, không quá tán đồng nhưng Tạ Mộc Bạch lại có những chú ý khác để thuyết phục.

Nói rằng như vậy mới khiến gia đình chú ý tới cậu. Cậu trước kia học tập chăm chỉ như vậy, có ai để ý cậu sao?

Rõ ràng là không.

Sau đó thành tích của Tạ Ninh xuống dốc không phanh, còn thêm sự xúi giục của Tạ Mộc Bạch đi nhuộm tóc, đeo bông tai.

Lần này cũng có người chú ý đến Tạ Ninh nhưng cũng chỉ là trò đùa sau lưng kẻ khác.

Nhớ lại cốt truyện, Tạ Ninh xoa xoay mày, thở dài, thoạt nhìn vở ghi chép.

Lúc làm bài thi, trừ bỏ hai tiết mà Vương Trung Hải làm giám thị cố ý làm khó thì lúc sau được tính là thuận lợi.

Dư Hải cao trung bất luận là giáo dục hay giảng viên đều có hiệu suất vô cùng cao.

Hôm sau vừa thi xong, môn ngữ văn và vật lý thi đầu tiên đã có điểm.

Lưu lão sư phát bài kiểm tra trong giờ tự học, nói chuyện vẫn giữ tốc độ rì rì.

"Chờ thành tích tất cả các môn ra thì phiếu điểm sẽ gửi đến nhóm phụ huynh."

"Lão Lưu vẫn là Lão Lưu!"

"cảm ơn Lão Lưu cho tôi sống thêm mấy ngày."

Trong nhất thời, lớp mười hai có chút dở khóc dở cười. Cũng không biết nên nỗ lực sống tạm vài ngày hay là luyện tập thân thể xương cốt chuẩn bị cho trận đòn.

Bài thi ngữ văn phát ra, điểm chuẩn 150 thì Tạ Ninh đạt 132.

Các bạn học nhìn thấy liền kinh ngạc.

"Wow, Tạ Ninh, cậu học giỏi thế. Một môn của cậu đã bằng tổng điểm 6 môn của tôi rồi."

"Mịa nó, để tôi xem, mịa nó, mịa nó!"

"Tạ Ninh, thế nào mà đỉnh vậy? Sao còn đến lớp mười hai chớ?"

"Khẳng định là vì tôi."

"Đừng có không biết xấu hổ thế!"

Trong lúc nhất thời, chỗ ngồi của Tạ Ninh bị vây quanh bởi không ít người, có thể nói cậu sắp trở thành ngôi sao sáng ở lớp mười hai.

Không có ai nghĩ rằng điểm số của Tạ Ninh cao như vậy là gian lận. Rốt cuộc Tạ Ninh đi học luôn mang theo thái độ nghiêm túc rõ như ban ngày, có khi mọi người còn muốn trêu chọc cậu nên còn tìm cậu hỏi bài.

Tạ Ninh mỗi lần đều nghiêm túc trả lời.

Hạ Dương cũng nhìn chằm chằm vào bài thi.

"Mịa nó, Hạ Dương đạt 92 điểm."

Hạ Dương vội vàng cầm lấy bài thi, nhìn con số 92 được viết bằng bút đỏ.

"Tạ Ninh, nhìn, cậu nhìn nè."

Hạ Dương vội vàng đưa bài thi cho Tạ Ninh xem.

"Tớ lần trước chỉ làm được 50-60 điểm thôi."

Các bạn học bên cạnh thèm nhỏ dãi, "Hạ Dương sao cậu làm được thế? Chép bài à?"

Hạ Dương vừa nghe vừa nhăn khuôn mặt bụ bẫm, không cao hứng nói, "Cậu mới chép bài. Tạ Ninh phụ đạo cho tôi."

Nói rồi còn vẫy vẫy bài thi, hoá ra thành tích tốt khiến người hâm mộ là mùi vị này, cảm giác không tệ.

Tạ Ninh có chút như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than vì bị bầy sói vờn quanh.

Thành tích của Tạ Ninh không dễ gì đạt được ở lớp mười hai, tan học không chừng có thể cùng với lớp mười một cách vách thể hiện khoe khoang một phen.

Lần trước, lớp mười một là lớp thứ hai từ dưới đến lên, lớp mười hai đứng chót, điều này khiến lớp mười một khoe khoang hồi lâu.

Lần này, mặt mũi sẽ được thu về.

Khoe khoang ba ngày ba đêm!