Nếu bình thường gặp phải Cố Hành Chu, Tạ Ninh sẽ chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ.
Nhưng nay đã khác xưa, cậu hiện tại không xu dính túi, đừng nói bắt taxi về nhà, ngay cả ngồi xe buýt còn không đủ tiền.
Trừ khi xe buýt nhận trả bằng phiếu cơm...
Đại trượng phu co được duỗi được, vay tiền không có gì mất mặt.
Cố Hành Chu nhíu mày xoay người. Thân ảnh lớn được mặt trời chiều chiếu xuống tạo thành cái bóng thật dài.
Nhìn thấy cặp sách cùng sách vở của Tạ Ninh bị ném đầy trên mặt đất.
Lạnh nói lạnh lẽo vang lên: "Bọn họ cướp tiền của cậu?"
"Họ định cướp." Tạ Ninh nói, "Nhưng trên người tôi không có tiền, họ không cướp được."
"..."
Thật đúng là một cậu nhóc lém lỉnh!
Thấy Cố Hành Chu một bộ dạng bất đắc dĩ nhìn mình, Tạ Ninh mím môi.
"Có thể trước tiên cho tôi mượn 20 tệ không? Tôi sẽ trả lại vào ngày mai."
Trong giọng nói mang theo tia khẩn cầu, đôi mắt hạnh tròn xoe vô tội, với đầy vết thương trên khuôn mặt nhỏ, làm người thương tiếc.
Cố Hành Chu liếc nhìn cậu, nhất thời không nói nên lời.
Thấy người không nhúc nhích, Tạ Ninh căng da đầu nói:
"Ca ca..."
Cố Hành Chu nhảy dựng chân mày.
"Có thể cho tôi mượn 20 tệ không?"
Đúng là một chút tiền làm khó anh hùng.
Nói xong, Tạ Ninh cảm thấy cả người nổi da gà, nhịn không được rùng mình.
Giây tiếp theo,
Một tờ tiền màu đỏ có hình Mao gia liền dừng ở trước mắt cậu.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy Cố Hành Chu dùng ánh mắt kinh sợ nhìn mình.
Chắc là anh ta không chán ghét, nếu không cũng sẽ không đưa tiền cho mình.
Nhưng tiền tới tay, Tạ Ninh cũng không nghĩ nhiều, mỉm cười ngọt ngào nhìn Cố Hành Chu, nỗ lực bán manh.
"Cảm ơn ca ca!"
Tức khắc mặt Cố Hành Chu càng ngày càng đen. Tạ Ninh như chim cút rụt cổ, sợ bị người ta đấm cho.
Toang!
Quả nhiên chính mình bị ghê tởm rồi đi, anh ta sẽ không đánh mình chứ?
Nhớ tới vừa rồi Cố Hành Chu một bộ dáng hung ác đánh người, Tạ Ninh nuốt nước miếng.
Cố Hành Chu hít một hơi thật sâu nhìn Tạ Ninh, không nói gì, xoay người đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Bóng lưng dừng ở trong mắt Tạ Ninh, che giấu đi biểu tình.
Tạ Ninh cầm đồng tiền 100 tệ vừa mượn được bắt taxi trở về.
Nắm lấy tay cầm mở cửa xe, cậu còn ngẩng người một lúc.
"Cảm ơn bác tài."
Tạ Ninh đưa tay đẩy cửa xe xuống xe tiến vào cửa biệt thự, một chiếc xe Rolls-Royce từ không xa cũng tiến lại đây.
Thấy chiếc xe đang hướng vào, Tạ Ninh nghiêng người tránh đường, nhường xe đi trước.
Nhưng mà xe không đi vào, mà ổn định dừng trước mặt Tạ Ninh.
Tài xế xuống xe, vòng ra cửa sau mở cửa, Tạ Trường Hằng với một cặp chân dài bước xuống.
Tạ Ninh vai mang cặp sách đứng ở trước cổng, mặt mang theo những vết trầy xước, đồng phục có nhiều vết bẩn.
Tạ Trường Hằng cau mày, nhìn gương mặt bị thương của Tạ Ninh, ngữ khí giận dữ.
"Con làm thế nào bị thương?"
Tạ Ninh bị hỏi sửng sốt, nói lắp: "Con... lúc tan học đi đường không chú ý bị ngã."
Ánh mắt Tạ Trường Hằng tối sầm lại, sắc mặt trở nên khó coi, Tạ Ninh rõ ràng nói dối.
"Con ở trường lại bị bắt nạt?"
Tạ Ninh lắc đầu: "Không có."
Tình huống rơi vào thế giằng co. Tạ Trường Hằng cúi đầu nhìn Tạ Ninh, trong thời gian ngắn cũng không biết mở miệng nói cái gì.
Từ lúc Tạ Ninh được nhận về Tạ gia đến nay đã được ba năm, đây là lần đầu hai cha con có một đoạn hội thoại.
Tạ Trường Hằng không nhịn được bắt đầu cảnh tỉnh chính mình, mình đối với Tạ Ninh quả thật rất thiếu quan tâm, thậm chí không dành cho cậu chút tình cảm nào.
Hắn vội công tác, không ở nhà được vài lần. Gần đây hạng mục mới kết thúc mới có chút thời gian.
Ba năm qua, số lần hai cha con gặp nhau đếm trên đầu ngón tay, số lần nói chuyện bình tĩnh một lần cũng không có.
Hắn còn nhớ lúc Tạ Ninh nhuộm tóc đỏ, mang khuyên tai vào hơn một năm trước, đó là lần mở miệng giáo huấn, la mắng.
Thậm chí đã quên đây là đứa con trai Quý Niệm đã sinh cho hắn, từ nhỏ đã bị người ta tráo đổi, sống một cuộc sống nghèo khó, không có ai dạy dỗ và che chở.
Hắn còn nhớ hình ảnh lúc Tạ Ninh được nhận về.
Một Omega nhỏ sợ hãi rụt rè đứng ở góc phòng khác, đầu rũ xuống không dám nhìn ai. Thân hình ốm yêu gầy nhom không giống như đứa trẻ 15 tuổi mà giống 12 tuổi với đôi tay tràn đầy vết chai, cả người đầy bất an.
Nhưng mà ngay khi đối phương mở miệng, vẫn là tìm Cố Hành Chu.
Tạ Ninh đưa tiền và mấy thanh socola giao cho bạn cùng lớp.
"Có thể giúp tớ giao cho Cố Hành Chu không? Thuận tiện nói cảm ơn dùm tớ."
Nói xong, lại lấy vài thanh socola đưa cho bạn học kia.
"Cảm ơn."
Bạn học kia mỉm cười xấu hổ như lần trước.
Hắn thu hồi lời nói Vu Chu có phúc khí, đầu Vu Chu xanh không thể xanh hơn.