Chương 31: Tiên sinh hảo mỹ

Tác giả: Trường Dã Mạn Mạn

Editor: Ngự Thiên Phong

***

Có người trong mộng bừng tỉnh, có người khó ngủ trắng đêm.

Đông Cung Thái Tử phủ, Tiêu Dật Thần một thân thường phục đi qua đi lại, biểu tình nôn nóng bất an.

Thị vệ phụng mệnh điều tra vào cửa, còn chưa kịp hồi bẩm, thái tử điện hạ đã vội vàng hỏi: “Người có tìm được không?”

“Thuộc hạ vô năng.” Thị vệ hổ thẹn mà cúi đầu thỉnh tội, “Cung nữ kia như là bốc hơi, thuộc hạ tìm mãi không có kết quả.”

“Phế vật!” Tiêu Dật Thần đột nhiên vung tay áo, nổi giận đùng đùng nói, “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cục tức này, cô tuyệt đối không thể nuốt xuống!”

“Điện hạ bớt giận.” Bùi thiếu phó trước sau như một mà bình tĩnh, “Trong hoàng cung có cung cấm, sau khi án phát càng cấm nghiêm. Cung nữ kia nếu là còn sống, hiện nay tất nhiên giấu ở trong cung nào đó, tuyệt nhiên sẽ không ra.”

Tiêu Dật Thần ngữ khí âm trầm: “Vậy thuyết minh, tiện tì này có người giúp đỡ!”

“Rõ ràng, có người muốn vu oan hãm hại Đông Cung.” Bùi Ngôn Hề từ trên ghế đứng dậy, ôn thanh khuyên nhủ, “Thời buổi rối loạn, càng là loại thời điểm này, điện hạ càng phải bảo trì bình tĩnh.”

Tiêu Dật Thần hít một hơi thật sâu, vẫn là nhịn không được cả giận nói: “Mẫu hậu bị phế, hiện giờ tội danh gϊếŧ người cũng sắp rớt xuống đầu cô! Ngươi muốn cô như thế nào bảo trì bình tĩnh?”

“Điện hạ, lấy tịnh chế động mới là thượng sách.” Bùi Ngôn Hề ngữ khí trầm tĩnh như nước, có một cổ lực lượng trấn an nhân tâm, “Trên đời này, không tồn tại bức tường không lọt gió, hung phạm nhất định sẽ lưu lại manh mối có liên quan.”

“Vấn đề là ở chỗ này, án này là Cẩm Y Vệ tiếp nhận, chúng ta căn bản tìm không thấy manh mối để tra.” Tiêu Dật Thần đi trở về vị trí cao, nghiến răng nghiến lợi nói, “Bắc Trấn Phủ Tư, lại là Thẩm Thanh Trác!”

Từ sau hành trình xuân sưu, Thẩm Thanh Trác được phụ hoàng nhâm mệnh làm Bắc Trấn Phủ Sứ, Đông Cung liền không có ngày bình an!

Bùi Ngôn Hề biểu tình hơi đốn, chậm rãi mở miệng nói: “Điện hạ, có lẽ Tam công tử, không phải địch nhân của chúng ta.”

“Ngươi còn nói giúp hắn!” Tiêu Dật Thần trừng mắt liếc Bùi thiếu phó một cái, “Từ khi hắn vào Bắc Trấn Phủ Tư, có làm được chuyện gì, đối chúng ta có lợi?”

Bùi thiếu phó: “Thẩm công tử theo ý chỉ của Thánh Thượng ban sai, trước mắt nhìn không ra, hắn có ý định nhằm vào Đông Cung.”

Tiêu Dật Thần bị nghẹn một chút, không khỏi bực bội nói: “Bùi thiếu phó, hắn sớm đã không phải Thẩm Thanh Trác không nơi nương tựa ở Đông Cung ba năm trước đây. Ngươi cùng hắn, đã bao lâu không có giáp mặt nói chuyện với nhau?”

Bùi Ngôn Hề dừng một chút, lảng sang chuyện khác nói: “Nghiêm túc mà nói, trong tiền triều hay hậu cung, Thẩm công tử mới là vị trung lập duy nhất.”

Triều đình trong ngoài, thế gia huân quý, nhà nghèo thanh lưu, ngoại thích nội hoạn, các loại thế lực rắc rối khó gỡ, chỉ có Thẩm Thanh Trác căn cơ còn thấp, tạm thời không thuộc về bất kỳ phe phái nào.

Tiêu Dật Thần nhíu mày: “Thiếu phó có ý gì?”

“Người trung lập, ý nghĩa có thể vì bất luận kẻ nào sở dụng.” Bùi Ngôn Hề không nhanh không chậm mà phân tích nói, “Thẩm công tử sau lưng là U Bắc, trước là người của Thánh Thượng, hiện giờ trong triều muốn mượn sức mượn thế lực của hắn, không chỉ có một phương.”

Tiêu Dật Thần thừa nhận: “Lời này của thiếu phó, cô không phản bác.”

Trấn Bắc vương U Bắc đại quân, phụ hoàng hắn cũng rất kiêng kị.

Bùi Ngôn Hề hơi hơi mỉm cười: “Nếu không thể động, như vậy, vì sao không để Thẩm công tử vì Đông Cung sở dụng?”

Tiêu Dật Thần trầm mặc một lát, thở dài nói: “Thiếu phó, cô nhìn không thấu hắn.”

Nhìn không thấu liền đoán không ra, đoán không ra liền đắn đo không được, đắn đo không được, làm sao dám trọng dụng?

Bùi Ngôn Hề chắp tay nói: “Điện hạ, không ngại để thần thử một lần.”

Thái tử điện hạ thần sắc biến ảo vài lần, cuối cùng thỏa hiệp nói: “Nếu là thiếu phó có thể khiến hắn vì cô sở dụng, kia tự nhiên là cực hảo.”

Bùi Ngôn Hề gật đầu đồng ý: “Thần sẽ dốc toàn lực.”

Tiêu Dật Thần bình tĩnh lại, uống một ngụm trà, lại hỏi: “Thiếu phó, ngươi cho rằng hung phạm phía sau màn vụ án này, đến tột cùng sẽ là người phương nào?”

“Chưa nhìn thấy manh mối, thần không dám vội kết luận.” Bùi Ngôn Hề như suy tư gì nói, “Thái Hậu, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, thậm chí Lục hoàng tử, Thất hoàng tử, chỉ cần là người mơ ước Đông Cung chi vị, đều có khả năng là độc thủ phía sau màn.”

“Lão Thất?” Tiêu Dật Thần ngữ khí khinh thường nói, “Lão Thất cái phế vật kia, cô cho hắn mười cái lá gan hắn cũng không dám!”

Bùi Ngôn Hề không tỏ ý kiến.

“Nhưng Tam đệ thật ra …… Hừ!” Tiêu Dật Thần hừ lạnh một tiếng, ngữ khí âm trắc trắc nói, “Nhàn phi cho rằng vặn ngã Hoàng Hậu, là có thể tự mình làm chủ hậu cung sao? Nằm mơ!”

Tam hoàng đệ nhìn như thành thành thật thật của hắn kia, nhiều năm qua, luôn là tựa như lơ đãng mà đoạt nổi bật của hắn, ở trước mặt phụ hoàng liều mạng biểu hiện chính mình, vẫn luôn như hổ rình mồi Thái Tử chi vị.

Một khi đã như vậy, trước cứ lấy Tiêu Hoằng Diệu khai đao đi!

***

Trường Nhạc Cung.

Tiêu Thận tay cầm trái cây đùa với anh vũ trong l*иg, lông con anh vũ kia diễm lệ, ngũ thải ban lan, đang dùng cái mỏ nhỏ hồng hồng mổ trái cây.

Tiểu thái giám tiến vào thông báo nói: “Điện hạ, có vị Thích công tử cầu kiến.”

Tiêu Thận xốc xốc lông mi, lười biếng mà trả lời: “Cho hắn vào đi.”

Giây lát sau, Thích Hiến Lâm đi nhanh bước vào nội điện, vừa thấy hắn liền lớn tiếng hét lên: “Điện hạ, có chuyện lớn!”

Tiêu Thận hơi nheo một bên mắt, ý bảo thái giám nội thị đi ra ngoài, canh chừng cửa điện, lúc này mới không nhanh không chậm mà trả lời: “Rốt cuộc chuyện lớn gì, khiến biểu huynh hoảng loạn như thế?”

Thích Hiến Lâm bước vài bước đi lên phía trước, “Ngươi còn có tâm tư ở đây chọc chim? Phan Sùng đã chết!”

Tiêu Thận động tác uy anh vũ dừng một đốn, mặt đầy kinh ngạc mà quay đầu, “Phan Sùng đã chết? Chuyện xảy ra khi nào?”

“Hai ngày trước.” Thích Hiến Lâm ngữ khí kích động nói, “Chết ở trong phòng chính hắn, bị một phen lửa lớn đốt thành tro bụi!”

“Tê……” Tiêu Thận hít hà một hơi, “Người nào có gan lớn như vậy?”

Thích Hiến Lâm theo bản năng nhìn quanh bốn phía, đè thấp tiếng nói trả lời: “Tin tức bị Cẩm Y Vệ phong kín, nhưng ta còn nghe được một chút tiếng gió, lửa là Đông Cung tỳ nữ kia phóng!”

“Này……” Tiêu Thận càng giật mình, “Tại sao lại như vậy? Tỳ nữ kia không phải ngươi đưa ——”

“Hư!” Thích Hiến Lâm vội vàng ngăn cản hắn, “Hiện tại cũng không dám nói như vậy!”

“Chuyện này, có điểm phiền toái.” Tiêu Thận ném trái cây, nghiêm mặt nói, “Phan Sùng là nghĩa tử Tô công công, còn là Đông Xưởng đốc chủ, bị một tỳ nữ nho nhỏ gϊếŧ, phụ hoàng tức giận, nhất định sẽ lệnh Bắc Trấn Phủ Tư tra rõ. Vạn nhất, Cẩm Y Vệ tra được tỳ nữ kia qua ngươi tay rồi mới đưa cho Phan Sùng……”

Thích Hiến Lâm trong lòng vốn đã thấp thỏm, tới chỗ này là muốn tìm kiếm trấn an, vừa nghe lời này, tức khắc gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, “Kia làm sao bây giờ? Chuyện này không liên quan đến ta a! Ta chỉ là bán cho Phan Sùng một cái thuận nước giong thuyền, ta sao biết sẽ ra mạng người a!”

Tiêu Thận nghe, đáy mắt hiện lên một tia trào phúng.

Vị biểu huynh quăng tám sào cũng không tới này của hắn, một cái gối thêu hoa một bao cỏ điển hình, ỷ vào mình họ Thích, sau lưng có Thái Hậu chống lưng, vớt cái cấm quân chỉ huy sứ, ở trong cung tác oai tác oái.

Đại Ung cấm quân chia làm tam đại doanh phòng giữ kinh sư cùng thân quân bảo vệ hoàng thành, khi tiên hoàng còn tại vị, thân tín cấm quân, cấm quân một tay cầm quyền cao, nổi bật vô song.

Thẳng đến khi phụ hoàng hắn kế vị, phát hiện Thích thị sớm đã thâm nhập bên trong cấm quân, dứt khoát dần dần hư cấu hóa hoàng thành cấm quân, đem Cẩm Y Vệ đơn độc nói ra, lại đem quyền lực cấm quân phân tán cho Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ. Đến tận đây, cấm quân trở thành chức quan hữu danh vô thực nhàn tản, cũng thành địa phương nhóm con cháu thế gia huân quý ăn no chờ chết.

Nhưng, trong mắt Tiêu Thận vào giờ phút này, giúp giá áo túi cơm này, thật là có tác dụng khác.

Lại nói lúc ấy, hắn mệnh Phan Đông Thăng trong tối ngoài sáng nhắc nhở Thhích Hiến Lâm, lại cố ý vô tình mà xúi giục hai câu, khiến Thích Hiến Lâm đầu não phát hôn mà trộn lẫn vào, phối hợp với Phan công công tròng bao tải lên Đông Cung tỳ nữ, đưa đến trên giường Phan Sùng.

Đương nhiên, kẻ ngu xuẩn này đến nay vẫn không biết, tỳ nữ trong bao tải sớm đã bị đổi trắng thay đen biến thành hắn.

“Chuyện này đương nhiên cùng ngươi không quan hệ!” Tiêu Thận nghĩa chính từ nghiêm nói, “Ngươi chỉ là giúp Phan công công làm chút việc nhỏ, làm sao biết tỳ nữ kia là muốn mạng của Phan Sùng?”

“Đúng vậy đúng vậy!” Thích Hiến Lâm liên tục gật đầu, lặp lại nói, “Chuyện này không liên quan đến ta!”

“Nhưng……” Tiêu Thận chuyện vừa chuyển, ngữ khí chần chờ nói, “Nhưng nếu Cẩm Y Vệ thật sự tra được trên đầu biểu huynh, nhận định ngươi có liên quan đến án gϊếŧ người, vậy thì có thể……”

“Kia, kia kia nên làm thế nào cho phải?” Thích Hiến Lâm bắt lấy cánh tay Thất điện hạ, “Biểu đệ, đến lúc đó ngươi phải làm chứng cho ta a!”

“Biểu huynh, ngươi trước bình tĩnh một chút.” Tiêu Thận một tay nắm bờ vai của hắn, “Đầu tiên, chuyện này chỉ có ngươi ta cùng Phan công công biết, chỉ cần chúng ta đều không nói ra ngoài, Cẩm Y Vệ khẳng định tra không đến trên đầu ngươi.”

Thích Hiến Lâm không xác định nói: “Phan, Phan Đông Thăng thật sự sẽ không khai ra ta sao?” Tiêu Thận trấn an mà nhìn hắn, lại nói: “Tiếp theo, sau lưng ngươi không phải còn có Thái Hậu sao? Tổ mẫu sẽ che chở ngươi.”

“Thái Hậu…… Ai!” Thích Hiến Lâm nặng nề mà thở dài một hơi, “Thái Hậu nương nương xưa nay không thích tiểu bối gây chuyện thị phi, Phan Sùng chết cũng không phải là việc nhỏ, vạn nhất…… Khó mà nói, khó mà nói a……”

Tiêu Thận hiểu rõ, vỗ bộ ngực bảo đảm nói: “Chuyện này, biểu huynh cứ giao cho ta dàn xếp đi.”

Thích Hiến Lâm vội vàng nói: “Điện hạ tính toán như thế nào dàn xếp?”

“Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, có tiền có thể sử quỷ đẩy ma.” Tiêu Thận xoay người lại đi uy điểu, “Không phải chỉ là một Phan công công sao? Ta sẽ tự nghĩ cách khiến hắn giữ kín như bưng.”

TruyenHD

Dường như bị lời này đánh thức, Thích Hiến Lâm do do dự dự nói: “Nếu không…… Chúng ta dứt khoát đem hắn ——”

Dứt lời, duỗi tay làm động tác cắt cổ.

Chỉ có người chết mới vĩnh viễn cạy miệng không ra.

Tiêu Thận liếc hắn một cái, lắc đầu nói: “Phan Sùng vừa mới chết, Phan Đông Thăng là nhân chứng duy nhất, lúc này mạo hiểm gϊếŧ Phan Đông Thăng, ngược lại sẽ rút dây động rừng, phá lệ dẫn nhân chú mục.”

“Nói cũng đúng.” Thích Hiến Lâm mặt ủ mày ê nói, “Bắc Trấn Vỗ mới nhậm chức—— từ từ!”

Thích Hiến Lâm vỗ tay nói: “Bắc trấn phủ sứ Thẩm Quân Nặc, hắn không phải tiên sinh của điện hạ sao?”

Tiêu Thận bất động thanh sắc mà theo tiếng: “Đúng vậy. Cho nên, nếu gần đây Bắc Trấn Phủ Tư có động tĩnh gì, ta sẽ nghĩ cách báo cho ngươi.”

“Vậy hoàn toàn dựa vào điện hạ!” Thích Hiến Lâm hoàn toàn buông tâm, tâm tư lại linh hoạt lên, “Con chim này của điện hạ, sẽ nói tiếng người sao?”

“Tiểu súc sinh không thông nhân tính, dạy dỗ đâu có đơn giản như vậy?” Tiêu Thận chán chết mà khảy lông đuôi anh vũ một chút, “Biểu huynh từ rất xa mà tới, uống ly trà nóng rồi hãy đi.”

“Nói nửa ngày, thật là có điểm khát nước.” Thích Hiến Lâm không chút khách khí, một mông ngồi vào ghế.

Tiêu Thận đề cao tiếng nói: “Người tới!”

Cung nữ canh giữ ở ngoài cửa điện theo tiếng mà vào, yểu điệu lượn lờ nhún người hành lễ: “Điện hạ, công tử.”

Thích Hiến Lâm trong lúc lơ đãng liếc mắt một cái đánh giá nàng, tức khắc trước mắt sáng ngời, ánh mắt lộ liễu liền giống như dán ở trên người cung nữ kia, mặc cho ai cũng nhìn ra trong lòng hắn đang đánh cái gì chủ ý.

Tiêu Thận phiết phiết khóe môi, thuận miệng hỏi: “Như thế nào, biểu huynh coi trọng tiểu tỳ nữ này?”

Cung nữ kia nghe vậy, mắt hạnh nâng lên nhút nhát sợ sệt nhìn về phía Thích chỉ huy sứ, gương mặt mỹ lệ nhu nhược lộ ra một cổ ý nhị nhu nhược đáng thương.

Thích Hiến Lâm “Hắc hắc” cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Trong cung này của điện hạ, thế nhưng cất giấu giai nhân.”

“Ân, lớn lên là cũng không tệ lắm.” Tiêu Thận như là lần đầu tiên nghiêm túc đoan trang nhìn tỳ nữ, một lát sau, không sao cả mà phất phất tay, “Biểu huynh nếu thích, mang về hầu hạ là được.”

“Này……” Thích Hiến Lâm giả ý thoái thác, “Quân tử không đoạt sở ái của người, thế chẳng phải không biết xấu hổ sao?”

“Ta cùng với biểu huynh thân như người một nhà, cần gì phân biệt ngươi ta.” Tiêu Thận điểm điểm tiểu cung nữ, “Muốn đi hầu hạ thích chỉ huy sứ hay không, chính ngươi quyết định đi.”

Tiểu cung nữ kia mày liễu chau lại, sau một phen suy tư, lại lần nữa nhún người hành lễ: “Có thể hầu hạ Thích chỉ huy sứ, là phúc khí của nô tỳ.”

Thích Hiến Lâm vừa lòng cười to nói: “Hảo! Hảo hảo hảo!”

Một bộ dáng đắc ý vênh váo khóe miệng, hoàn toàn đem vết xe đổ của Phan Sùng vứt ở sau đầu.

Tiêu Thận cũng cười, đáy mắt u trầm đen nhánh lại một mảnh lạnh lẽo.

***

Chân trước đem người tiễn đi, Tiêu Thận mới vừa trở lại nội thất, ngoài tẩm điện lại truyền đến tiếng thái giám thông báo: “Điện hạ, Thẩm công tử tới!”

Hắn cả người chấn động, ngay sau đó bước chân nhảy nhót mà tiến ra đón.

“Quái, hôm nay tiểu thái giám trong cung ngươi, như thế nào lại thông báo ta đến?” Thẩm Thanh Trác bước vào nội điện, trên mặt có một tia nghi hoặc.

Thường khi hắn lui tới Trường Nhạc Cung, rõ ràng như vào chốn không người.

Tiêu Thận mặt không đổi sắc mà bịa chuyện nói: “Ai biết được? Có lẽ là vì Chương Hiển tự mình không muốn làm thùng cơm ăn không ngồi rồi đi.”

“Nghe tới có đạo lý a.” Thẩm Thanh Trác cười cười, không có miệt mài theo đuổi vấn đề này, không khỏi duỗi tay khoa tay múa chân trên đầu tiểu đồ đệ một chút, “Tiểu Thất, ngươi hình như cao hơn tiên sinh.”

Tiêu Thận nhất thời kinh hỉ mà mở to hai mắt, “Thật vậy chăng?”

“Ta nhìn ra là —— nha!” Hắn hô nhỏ một tiếng, chính mình thế nhưng bị đôi tay tiểu đồ đệ ôm eo một phen ôm lên, thậm chí còn tại chỗ xoay vòng.

“Ta lớn lên cao hơn tiên sinh! Về sau có thể bảo hộ tiên sinh!” Thiếu niên thực mau buông hắn, hưng phấn đến mức loạn cọ loạn ngửi nơi cổ hắn.

“Ngươi có phải dư thừa năng lượng không có việc gì làm a?” Thẩm Thanh Trác dở khóc dở cười, chụp bay tiểu cún con hướng mình bay tới, “Được rồi, tiên sinh có việc muốn nói với ngươi.”

“A?” Tiêu Thận chuyển biến tốt liền thu, buông tay ra đứng thẳng, “Tiên sinh muốn nói gì?”

Thẩm Thanh Trác chỉnh vạt áo một chút, ngữ khí bình đạm nói: “Phan Sùng một án có tiến triển mới, Thái Tử ca ca ngươi ngồi không nổi cái ghế Đông Cung, muốn chiêu an tiên sinh.”

“Cái ý gì?” Tiêu Thận vừa nghe, mày anh đĩnh đỉnh nhanh chóng nhăn lại, “Đầu óc của hắn bị lừa đá?”

“Phốc ——” Thẩm Thanh Trác thiếu chút nữa cười ra tiếng, “Ngươi nói không sai, đầu óc hắn đích xác bị lừa đá.”

Tiêu Thận nhấp khẩn môi mỏng, lại hỏi: “Tiên sinh không đồng ý đi?”

“Liền tính ta giả ý quy thuận Đông Cung, Thái Tử cũng sẽ không thiệt tình tin tưởng.” Thẩm Thanh Trác xua tay, “Nhưng ta cũng không cự tuyệt. Hiện tại muốn đánh, là tâm lý chiến.”

Rốt cuộc người tới khuyên hắn là Bùi thiếu phó, hai người lá mặt lá trái một lúc lâu, cũng không có thể thành công từ trong miệng đối phương moi ra tin tức hữu dụng.

Bởi vậy, hắn cho thiếu phó một cái phản hồi như giả như thật, ngươi muốn lý giải như vậy, thì cứ lý giải như vậy.

Nhưng Tiêu Thận tựa hồ cũng không minh bạch, giữa mày càng ninh càng sâu, “Tiên sinh muốn làm gì?”

“Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?” Thẩm Thanh Trác bước hai bước vào trong điện, ngữ khí lạnh lùng, “Tiên sinh muốn sớm chút đưa thái tử điện hạ tới bồi mẫu hậu hắn, thừa hoan dưới gối, tẫn hưởng thiên luân.”

Vừa dứt lời, thiếu niên mắt phượng thấp liễm, đáy mắt sâu hiện sát ý huyết tinh dày đặc.

Ý nghĩa của tiên sinh cùng hắn, thế nhưng không mưu mà hợp.

Nhưng, hắn không cần tiên sinh lâm vào bất luận cái nguy hiểm gì ……

“Tiên sinh! Tiên sinh!” Nhưng ngay lúc này, bên tai bỗng nhiên truyền đến một đạo tiếng nói thanh thúy như vẹt.

Thẩm Thanh Trác ngẩn ra, tìm theo tiếng nhìn qua, không khỏi hiếu kỳ nói: “Ai? Ngươi từ chỗ nào bắt ra anh vũ?”

“Thái Hậu thưởng cho ta.” Tiêu Thận nháy mắt áp xuống cuồn cuộn lệ khí nơi đáy mắt, “Nói là dưỡng con anh vũ để giải khuây, trong lòng phỏng chừng ước gì ta mê muội mất cả ý chí.”

“Nói tới Thái Hậu, ngươi gần nhất bớt đi lại trong cung Thái Hậu.” Thẩm Thanh Trác nhớ tới Thích thị cùng Phan Sùng một án có liên hệ, lập tức mở miệng nhắc nhở nói.

“Hảo.” Tiêu Thận trong lòng nhảy dựng, tản bộ đi đến l*иg chim trước, chuyển chủ đề nói, “Bất quá nói đến cũng kỳ lạ, ta nuôi con anh vũ này vài ngày, dạy nó nói chuyện cỡ nào cũng không học được, hôm nay thấy tiên sinh, thế nhưng liền nguyện ý mở miệng.”

Thẩm Thanh Trác bật cười: “Thiệt hay giả?”

“Thật sự a!” Tiêu Thận rất có hứng thú mà chọc chọc anh vũ, “Lại nói hai câu nghe một chút?”

Đáng tiếc anh vũ mõm nhỏ nhắm chặt, làm như không muốn phản ứng hắn.

Thẩm Thanh Trác cũng đi qua đi, “Mới vừa rồi không phải còn gọi ta là tiên sinh? Có lẽ là phương pháp dạy của ngươi không đúng, kiên nhẫn một chút.”

“Tiên sinh! Tiên sinh!” Vừa dứt lời, anh vũ kia lại hướng hắn kêu lên, “Tiên sinh hảo mỹ!”

“Ân?” Thẩm Thanh Trác không khỏi bị anh vũ chọc cười, “Tiểu Thất, ngươi không cần dạy, anh vũ này thật sự có thể nói.”

Khóe môi không tự giác hướng lên trên, ngữ khí thiếu niên mang theo tự hào từ đáy lòng: “Xem đi, ngay cả ngốc anh vũ này, cũng biết tiên sinh có bao nhiêu mỹ.”

Thẩm Thanh Trác nhẹ “Sách” một tiếng, mỉm cười trêu chọc nói: “Quả thật là chủ nào điểu nấy, anh vũ tiểu Thất dưỡng cũng nói ngọt hệt tiểu Thất.”

Anh vũ kia phảng phất như được cổ vũ, đầu hồng mao gật gật, nói càng hăng say: “Tiên sinh hảo mỹ! Tiên sinh hảo bổng! A! Thật thoải mái a ~”

Một chữ “A” cuối cùng âm điệu kéo dài, âm cuối khẽ run khó có thể miêu tả mang theo……

Cảm giác mất hồn?

Khóe môi đang giơ lên của thiếu niên đột nhiên cứng lại rồi.

Tiêu Thận: “!”

Thẩm Thanh Trác: “?”

***

Editor: Mày không thoát được đâu con trai!

To be continued :))