Tuy nói Thẩm Thanh Trác ở Bắc Trấn Phủ Tư không làm cu li, nhưng mùa hạ thời tiết khô nóng, ban ngày vẫn có hơi lạnh chút, trước khi ngủ cần phải tắm gội một phen.
Hắn vốn định hồi Tễ Nguyệt Các rửa mặt sạch sẽ, nhưng tiểu đồ đệ cứ như là sợ hắn chạy liền không trở lại, ân cần mà giúp hắn chuẩn bị tốt áo trong, phóng đầy nước ấm vào thao tắm gôc, thậm chí còn rải mấy cánh hoa tươi mới xinh đẹp.
Thẩm Thanh Trác chỉ vào cánh hoa, có chút dở khóc dở cười: “Tiên sinh không phải nữ tử, đâu cần dùng cánh hoa tắm gội?”
“Ai nói chỉ có thể nữ tử mới có thể dùng cánh hoa tắm gội?” Tiêu Thận đúng lý hợp tình mà trả lời, “Tiên sinh không phải đã nói, mỗi người sinh ra đều bình đẳng sao?”
Thẩm Thanh Trác: “……”
Vì để tiểu đồ đệ biết quý trọng sinh mệnh, lúc đầu hắn giáo huấn tiểu đồ đệ không ít tư tưởng của người hiện đại, ví dụ như quan niệm sinh mệnh đáng quý, mỗi người sinh ra đều bình đẳng.
Nhưng hắn rất nhanh liền ý thức được, những tư tưởng tiên đó tiến không thể áp dụng với xã hội phong kiến, càng không thích hợp với hoàng cung cấp bậc nghiêm ngặt, sau đó liền cải tiến thêm, rồi mới giáo dục tiểu đồ đệ.
Không nghĩ tới, tiểu đồ đệ đem mỗi một câu hắn nói đều chặt chẽ ghi tạc vào lòng, hiện tại thường thường lấy ra vặn lại hắn một chút.
“Ta mặc kệ, tiên sinh nhanh tắm gội đi.” Tiêu Thận xoay người, tỏ vẻ chính mình sẽ không nhìn lén, “Ta sẽ ở cửa thủ tiên sinh.”
Thẩm Thanh Trác đành phải cúi người, dùng đầu ngón tay thử nhiệt độ nước, “Hảo đi, vậy vất vả tiểu Thất.”
Hắn đơn giản tắm sạch một chút, thực mau liền từ trong thau tắm đứng dậy, mặc vào áo trong tơ lụa.
“Tiểu Thất, ta hảo.” Hắn đề cao tiếng nói gọi một tiếng, giơ tay sửa sang đuôi tóc hơi ướt lại.
Khi mới tới thế giới này, hắn cảm thấy một đầu tóc đen dày nặng thực không thuận tiện, nhưng hiện tại thật ra dần dần thành thói quen.
“Ta vào đây.” Tiêu Thận theo tiếng đẩy cửa ra, vòng qua bình phong đi vào, mi mắt tập trung ánh vào đạo thân ảnh kia, hô hấp thoáng chốc cứng lại.
Áo trong làm từ tơ lụa rũ trụy xuống, chặt chẽ dán sát thân thể mềm mại, theo động tác đường cong hơi hơi phập phồng tất lộ. Mà tay áo rộng thùng thình kia, đem cánh tay tuyết trắng sấn đến càng thêm tinh tế, một trận gió thổi tới làm cổ tay áo lưu động, cổ trong áo lộ ra, dường như có một bàn tay đang dán lên bộ ngực trộm tác loạn……
“Tiểu Thất?” Thẩm Thanh Trác buông tay, phát hiện tiểu đồ đệ một bộ dáng thất hồn lạc phách, không khỏi lo lắng nói, “Làm sao vậy?”
“Ta……” Thiếu niên hô hấp bất giác dồn dập lên, ngực trở nên nóng bỏng, khắp người cũng tràn ngập nhiệt ý khó có thể miêu tả.
Thẩm Thanh Trác lo lắng tiến lên vài bước, duỗi tay sờ trán hắn, “Mặt tại sao đột nhiên hồng như vậy?”
Tiêu Thận bắt lấy cánh tay trong lòng mơ ước đã lâu, lại chật vật mà cúi đầu, “Trong này …… Quá nóng.”
“A, có chút.” Thẩm Thanh Trác hiểu rõ, “Mở cửa sổ cho gió vào, chờ lát nữa liền không nóng.”
“Ân……” Tiêu Thận từ trong cổ họng thấp giọng lên tiếng.
Thẩm Thanh Trác hơi hơi giãy giụa một chút, ý bảo nói: “Tiểu Thất, tay có thể buông ra.”
Tiêu Thận như mới tỉnh mộng, chợt buông ra năm ngón tay, ánh mắt bất giác lại hướng vào bộ phận mình vừa véo qua.
Quả nhiên, chỉ nhẹ nhàng nắm như vậy một lát, chính mình liền để lại dấu ngón tay trên cổ tay trắng tuyết của tiên sinh, nhìn có chút đau lòng, nhưng càng có rất nhiều ——
Hưng phấn.
Hắn rốt cuộc đã ở trên người tiên sinh, để lại ấn ký thuộc về mình ……
Thẩm Thanh Trác không biết ý niệm đảo quanh trong lòng tiểu đồ đệ, vô tri vô giác đi đến phía trước cửa sổ, đẩy ra song cửa sổ, gió lạnh ban đêm quất vào mặt.
“Đúng rồi, trước đó vài ngày ngươi có nói, Thái Tử vì giữ được vị trí Đông Cung, sẽ không dễ dàng trở mặt với Tôn Hoàng Hậu.” Thẩm Thanh Trác xoay người, mỉm cười hỏi, “Hiện nay kết quả như thế nào?”
Tiêu Thận nuốt một ngụm nước bọt, cưỡng bách đem lực chú ý của mình kéo trở về, thấp giọng trả lời: “Ta còn có chút không rõ.”
“Ngươi thân ở Trường Nhạc Cung, cả ngày trừ bỏ học tập thì là luyện võ, không biết uẩn khúc trong đó cũng bình thường.” Thẩm Thanh Trác phất ngược tóc mai kề sát mặt, ý cười gia tăng, “Mà nay Tôn Hoàng Hậu bị phế, chỉ sợ Thái Tử ở Đông Cung cuộc sống hàng ngày khó an, một chút gió thổi cỏ lay, cũng có thể khiến hắn như chim sợ cành cong.”
Tiêu Thận mắt phượng hơi liễm, vẻ mặt như suy tư gì.
“Huống chi, chuyện Tôn Hoàng Hậu rơi đài cùng Nhàn phi thoát không khỏi can hệ, mà Nhàn phi lại là thân mẫu của Tam hoàng tử.” Thẩm Thanh Trác lộ ra biểu cảm xem kịch vui, “Tam hoàng tử vốn chính là đối thủ cạnh tranh hữu lực nhất của Thái Tử, trò hay lại sắp mở màn.”
“Tọa sơn quan hổ đấu?” Tiêu Thận lập tức nói tiếp, “Tiên sinh là tạo ra một cái l*иg giam, đuổi hai con hổ đói vào, buộc bọn họ không thể không cắn xé lẫn nhau.”
“Hổ đói sao?” Thẩm Thanh Trác nhẹ giọng cười nhạo, tựa hồ là đang cười cách dùng từ của tiểu đồ đệ.
Tiêu Thận không rõ nguyên do mà chớp chớp mi.
Thẩm Thanh Trác lại không hề nhiều lời, nhẹ giọng nói: “Canh giờ không sai biệt lắm, đi rửa mặt đi.”
“Vâng.” Tiêu Thận chỉ có thể ngoan ngoãn theo tiếng.
Hắn vừa cõng tiên sinh, vừa lặng lẽ nhặt cái yếm vừa nãy lên, sau khi dùng nước trong rửa sạch sẽ, lại lần nữa nhét vào trong lòng ngực.
Yếm là hắn ban ngày đổi nữ trang, tự mình cởi ra cất vào tay áo. Bởi vì khi hắn nhìn lên cái yếm uyên ương này, ý niệm đầu tiên trong đầu đó là, nó nhất định phi thường hợp với tiên sinh.
Lúc trở lại phòng ngủ, tiên sinh đã đi nằm.
Giờ khắc này, hắn mới rốt cuộc có thật cảm, tối nay tiên sinh trên người mặc áo trong hắn, ngủ trên giường hắn. Tiên sinh sẽ nhiễm khí vị thuộc về hắn, sau đó lại lưu lại chính mình hương vị, hợp thành nhất thể……
Cái nhận tri này làm hắn cầm lòng không đậu cảm thấy máu sôi trào, cả người khô nóng mà bò lên trên giường.
“Tiểu Thất……” Thẩm Thanh Trác mông lung phát hiện có người bò lên tới, rốt cuộc an tâm, nhẹ giọng nói một câu ngủ ngon, liền mặc kệ chính mình lâm vào ngủ say.
Mà Tiêu Thận ngồi quỳ trên đầu giường, mắt phượng nhìn chằm chằm ngủ nhan của hắn, tay khớp xương rõ ràng chậm rãi len vào trong lòng ngực.
Làm sao bây giờ, thật muốn nhìn bộ dáng tiên sinh xuyên cái uyên ương yếm màu đỏ đậm này, nhất định sẽ tuấn mỹ lệnh hắn nổi điên……