Tác giả: Trường Dã Mạn Mạn
Editor: Ngự Thiên Phong***
“Hư…… Đừng kêu!” Thẩm Thanh Trác ném đèn l*иg, tay lanh mắt lẹ cúi người che lại miệng đoàn tử, hoàn toàn không ý thức được hành động này càng giống như là tới gϊếŧ người diệt khẩu.
Quả nhiên, Tiêu Thận lập tức liều mạng giãy giụa lên.
Gần gũi như thế mày, hắn có thể rõ ràng từ cặp mắt bị sốt đến đỏ tươi kia, phát hiện một cổ nùng liệt bất khuất cùng phẫn hận, giống như một con sói con mới sinh ra không lâu trên cánh đồng tuyết, tuy non nớt nhỏ yếu, lại tràn ngập dã tính khó thuần cùng bản năng sinh tồn của loài thú.
“Tê……” Một trận đau nhức đột nhiên đánh úp lại, Thẩm Thanh Trác hít hà một hơi, “Nhả ra!”
Tiểu sói con thế nhưng há mồm hung hăng cắn tay hắn.
Tiểu Đức Tử phía sau đột nhiên phản ứng lại, vội vàng tiến lên hỗ trợ chế trụ Thất hoàng tử nổi điên, “Điện hạ, công tử không có ác ý! Hắn là lo lắng ngài xảy ra chuyện mới cố ý lại đây xem ngài!”
Tiêu Thận hỗn độn thần trí thanh tỉnh vài phần, nhưng như cũ không có nhả ra, chỉ trừng mở mắt to gắt gao nhìn chằm chằm trước mắt người.
Thẩm Thanh Trác chịu đựng đau nhức, nâng lên một cánh tay khác, bóp chặt cằm tiểu sói con, âm trắc trắc mà uy hϊếp nói: “Ngươi lại không buông miệng ra, ta liền bóp ngươi cằm, để ngươi về sau uống nước đều lọt gió.”
Có lẽ là bị những lời này hù dọa, lại có lẽ ý thức được hắn thật sự không phải tới gϊếŧ mình, Tiêu Thận rốt cuộc buông lỏng hàm răng ngụm sắc bén.
Thẩm Thanh Trác nhanh chóng rút tay ra, chỉ thấy hổ khẩu một mảnh máu tươi đầm đìa, may mắn thịt không nhiều lắm, chỉ có một tầng da mỏng, nếu không xác thật là đã bị tiểu sói con xé một miếng thịt xuống.
Hắn hít hà một hơi, từ cổ tay áo móc ra một cái khăn sạch sẽ, cuốn lấy hổ khẩu cầm máu, quyết định trước cho tiểu đồ đệ của hắn bài học đầu tiên.
“Nếu ta là điện hạ, ta sẽ một ngụm cắn nơi này.” Thẩm Thanh Trác nghiêng đi mặt, lộ ra cổ trắng noãn thon dài, “Cơ hội chỉ đến một lần, nếu đêm nay ta thật nổi tâm muốn gϊếŧ điện hạ, điện hạ hiện tại đã là một khối thi thể.”
Không biết tự lượng sức mình phản kháng, chỉ biết rước lấy phiền toái càng lớn hơn.
Tiêu Thận trong lòng biết hắn nói đúng, tứ chi căng chặt súc ở trong góc. Đôi môi khô rấp tái nhợt dính máu đỏ tươi, nước mắt sinh lý chảy đầy hai hốc mắt, thân hình nhỏ gầy cuộn tròn thành một đoàn, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Thẩm Thanh Trác ngăn chặn hỏa khí thoát ra bên ngoài, thầm nghĩ rõ ràng mới vừa rồi cắn chết không buông chính là hắn, hiện tại thê nhưng làm ra một bộ dáng ủy khuất ba ba.
Bất quá rốt cuộc chỉ là hài tử mười mấy tuổi, tưởng tượng đến tiểu bạo quân tương lai cũng sẽ sợ quỷ, hắn lại cảm thấy có chút buồn cười.
“Xin lỗi, ta cũng không phải cố ý dọa ngươi.” Thẩm Thanh Trác đứng dậy, cách giường xa ra một ít, “Tiểu Đức Tử, giúp điện hạ mặc tốt quần áo, về trước Tễ Nguyệt Các.”
Đầu liên tục nóng lên khiến chân người nhẹ bẫng, Tiêu Thận nỗ lực duy trì một tia ý thức cuối cùng, lẩm bẩm nói: “Ta không đi……”
Hắn nhất định là lại nghĩ ra biện pháp mới tới tra tấn mình.
“Nếu điện hạ tối nay xảy ra chuyện, Thánh Thượng trách tội xuống, ta sợ là đảm đương không nổi.” Thẩm Thanh Trác ngữ khí lạnh xuống, “Cho nên, điện hạ tốt nhất phối hợp một chút, cũng có thể thiếu chịu chút tội.”
Trên thực tế, cũng không phải do hắn kháng cự, Tiểu Đức Tử đem hắn kín mít mà gói kỹ lưỡng, cõng lên tới liền hướng ngoài cửa đi.
Vừa ra cửa điện, hàn khí ập tới bức người.
Mắt thấy đoàn tử ghé vào Tiểu Đức Tử trên lưng run bần bật, Thẩm Thanh Trác một tay cởi xuống áo khoác tuyết trên vai.
Tính, tiểu sói con tối nay chịu khổ đều là nguyên chủ mang đến, hắn nếu chiếm thân thể nguyên chủ, tất nhiên cũng muốn gánh vác nguyên chủ tạo nghiệt.
Ba người lặng yên không một tiếng động trở lại Tễ Nguyệt Các, như cũ không có kinh động những người khác.
Tiểu Đức Tử tay chân nhẹ nhàng mà đem điện hạ phóng lên giường giường, lo lắng nói: “Công tử, điện hạ sốt thành như vậy, muốn nô tỳ tìm thái y đến xem sao?”
“Ngươi ngốc a?” Thẩm Thanh Trác nhẹ giọng mắng hắn một câu, “Nếu tìm thái y tới, chẳng phải là sẽ kinh động mọi người?”
Tiểu Đức Tử gãi gãi tai sau, vẻ mặt hoang mang khó hiểu.
Thẩm Thanh Trác trầm mặc một lát, nghiêm mặt nói: “Ta biết ngươi vẫn luôn ở hội báo tình hình gần đây của ta cho vị kia ở Đông Cung, nhưng việc hôm nay, ngươi và ta xem như đồng mưu.”
Tiểu Đức Tử kinh hãi, lập tức “Thình thịch” một tiếng quỳ xuống: “Công tử! Nô tỳ đối ngài tuyệt không ——”
“Được rồi, ta không muốn truy cứu hành vi trước đây của ngươi.” Thẩm Thanh Trác đánh gãy hắn biện giải, “Việc tối nay, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, nếu tương lai có người thứ tư biết được, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Tiểu Đức Tử quỳ trên mặt đất, biểu tình hoảng sợ: “Nô tỳ không dám……”
“Đứng lên đi.” Thẩm Thanh Trác cong lưng, duỗi tay dìu hắn đứng dậy, ngữ khí cũng trở nên ôn nhu hơn, “Ngươi tận tâm ta thấy ở trong mắt, mới có thể nói thẳng rõ ràng. Tại trong cung này, ta như đi trên băng mỏng, hiện nay người có thể tín nhiệm, cũng chỉ có ngươi.”
Tiểu Đức Tử càng thêm hổ thẹn, lẩm bẩm nói: “Công tử……”
“Mang một chậu nước ấm đưa vào, lại gọi người đem thuốc ban ngày đi sắc.” Ngưng một chút, Thẩm Thanh Trác xoay người, giúp đoàn tử dịch dịch góc chăn, lại cường điệu nói, “Trừ bỏ ngươi, không cho bất luận kẻ nào tiến vào.”
Tiểu Đức Tử nhìn về phía tay trái của hắn, nhịn không được nói: “Nô tài muốn trước giúp công tử xử lý vết thương trên tay.”
Thẩm Thanh Trác cúi đầu nhìn thoáng qua, khăn dùng để băng bó đã bị máu sũng ướt, lúc này đau đến chết lặng, “Không ngại, có kim sang dược sao?”
Tiểu Đức Tử: “Có, nô tỳ lập tức lấy tới!”
Thực tế cũng không phải thật sự bị tiểu sói con cắn, Thẩm Thanh Trác đơn giản xử lý một chút vết thương ở hổ khẩu, băng bó đến xinh xinh đẹp đẹp.
Kế tiếp, hắn thử ở trong đầu triệu hồi ra hệ thống, quả nhiên không có được một điểm đáp lại.
Gặp phải một cái hệ thống không đáng tin cậy như vậy, khó trách mấy vị xuyên thư giả trước đây nhiệm vụ đều thất bại.
Không có biện pháp, Thẩm Thanh Trác chỉ có thể ngồi vào biên giường, chỉ điểm Tiểu Đức Tử đem khăn dính nước vắt phân nửa, lặp đi lặp lại chà lau cái trán cùng cổ, trước dùng phương pháp vật lý thế hắn tán nhiệt hạ nhiệt.
Ước chừng sau nửa canh giờ, dược chuẩn bị tốt, Thẩm Thanh Trác tự giác đứng dậy, đem vị trí nhường cho Tiểu Đức Tử.
Hầu hạ tiểu hài nhi uống dược, hắn thật đúng là không có kinh nghiệm gì.
Đại khái là dược quá khó uống, đoàn tử trong lúc hôn mê đôi môi nhấp chặt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhăn thành một cái bánh bao, chính là không chịu há mồm ngoan ngoãn uống dược.
Thẩm Thanh Trác cũng cảm thấy này dược khó ngửi, ghét bỏ mà nhéo cánh mũi, đột nhiên linh quang vừa hiện, nhớ tới phương pháp lừa tiểu hài nhi uống dược nào đó.
Hắn từ bình gốm nhặt một viên mứt hoa quả, đưa đến bên miệng đoàn tử, nhẹ giọng lừa gạt hắn hé miệng, lại kêu Tiểu Đức Tử đổi thành cái muỗng, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lại đem nước thuốc uy đi vào.
Lăn lộn sau một lúc lâu, mới rót được phân nửa chén, còn có hơn một nửa đều đổ trên giường.
“Sách……” Thẩm Thanh Trác hơi có chút ghét bỏ mà nhăn nhăn mày, “Tiểu Đức Tử, ngươi trước đi xuống nghỉ ngơi đi.”
“Công tử, vẫn là để nô tài tới chiếu cố điện hạ đi.” Tiểu Đức Tử xung phong nhận việc, “Ngài thân mình kém, chịu không nổi.”
Thẩm Thanh Trác: “Kêu ngươi đi ngủ liền đi ngủ, dong dài như vậy làm gì? Nếu không sẽ có điểm đáng nghi.”
Tiểu Đức Tử: “Nô tỳ minh bạch……”
Thuốc đã uống, nhưng Thẩm Thanh Trác sợ dược này không dùng được, vẫn tiếp tục dùng khăn ướt chà lau đoàn tử nóng hổi.
Sói con ác độc muốn cắn chết hắn không buông, lúc này có vẻ phá lệ ngoan ngoãn, cả người lâm vào hôn mê, vô ý thức mà tùy ý hắn đùa nghịch, kêu nâng lên cánh tay liền nâng lên cánh tay, không hề có sức phản kháng.
Thẩm Thanh Trác nhìn nhìn, nhịn không được nhéo khuôn mặt nhỏ của đoàn tử một phen.
Tuy rằng gương mặt gầy đến đáng thương, nhưng xúc cảm ngoài ý muốn cũng không tệ lắm, hắn dứt khoát trở tay dán lên mặt cực nóng của đoàn tử để sưởi ấm.
“Ngô……” Trong lúc hôn mê Tiêu Thận phát ra mơ hồ không rõ nói mớ, không tự giác mà truy đuổi nơi mát lạnh, khuôn mặt nhỏ nhẹ nhàng cọ cọ trong lòng bàn tay hắn.
Thẩm Thanh Trác tâm bỗng dưng mềm một chút.
Tục ngữ nói rất đúng, con giun xéo lắm cũng quằn, huống chi là một con người sống sờ sờ?
Chẳng qua, một ngụm này cũng khiến hắn nhận rõ, tiểu sói con trước mắt này, không hề nhu thuận như vậy bề ngoài.
Thẩm Thanh Trác thu hồi tay, bên môi câu ra một mạt tươi cười rất có hứng thú, quả nhiên không hổ là nhân vật hắn ngay từ đầu liền xem trọng.
Hắn thích tiểu sói con có dã tính, càng thích những trò chơi có tính khiêu chiến. Nếu, đem nhiệm vụ lần này trở thành một trò chơi dưỡng thành có độ khó cực cao, có lẽ, sự tình so với trong tưởng tượng của hắn sẽ càng thú vị hơn một chút.
Vì thế hắn không chê phiền hà mà tiếp tục vắt khăn, lăn lộn hơn nửa đêm, rốt cuộc cũng chờ được đến thân nhiệt giảm xuống, trên người cũng bắt đầu đổ mồ hôi, thoạt nhìn không có nguy hiểm gì lớn.
Mà Thẩm Thanh Trác cũng không ngăn được hai mi mắt đánh nhau, hắn thở phào một hơi, ném khăn, chính mình cũng bò lên trên giường, đi ngủ.
Ý thức lâm vào hôn mê, hắn nghĩ thầm mình quả nhiên không thích hợp chiếu cố người a, mệt chết.
TruyenHD.com
truyenhdt.com
***
Sáng sớm hôm sau, ý thức khôi phục trong nháy mắt, Tiêu Thận đã nhạy bén nhận ra dị thường.
Dưới thân cũng không phải ván giường cứng ngắc lạnh băng, trên người cái cũng không phải cái chăn ướt đẫm, toàn thân đều được bao bọc trong ổ chăn sắm áp, quanh quẩn cánh mũi còn có một cổ u hương dễ ngửi.
Hắn nháy mắt cảnh giác mà từ trên giường bò dậy, lại thấy bên gối đang ngủ một người.
Tóc dài rối tung, lông mi như lông quạ an tĩnh khép lại, nhìn như một mảnh trăng non, ngủ nhan mỹ tựa một bức thủy mặc đan thanh đồ.
Nhưng mà, Tiêu Thận trong mắt lại lộ ra một cổ sát ý lạnh băng.
Lần đầu thấy người trước mắt người này, hắn không phải là không có tâm mong đợi. Hắn cho rằng Thẩm Thanh Trác cho dù không che chở hắn, nhưng ít ra sẽ giống tiên sinh của những người khác, sẽ dạy hắn đọc sách viết chữ.
Nhưng trên thực tế cùng gương mặt đẹp hoàn toàn bất đồng, người này có một viên ác độc tâm, không chỉ không dạy cho hắn bất cứ thứ gì, còn liên tục biến đổi phương pháp lấy cớ khiển trách hắn, cùng những người khác trong cung khinh nhục hắn, không có một điểm nhỏ bất đồng.
Không, Thẩm Thanh Trác rõ ràng còn ghê tởm hơn những người khác!
Đáy mắt sát ý bạo trướng, Tiêu Thận đôi môi khẽ run lên, vươn tay vừa nhỏ lại sưng hồng, lặng lẽ tới gần cần cổ tinh tế yếu ớt kia.
Nhưng mà, giờ phút này trong đầu hắn bỗng nhiên hiện ra tình cảnh đêm qua, người này dạy chính mình, cơ hội gϊếŧ người chỉ có một lần, cần thiết một kích tức sát.
Nhưng trước mắt, hắn hiển nhiên còn chưa có năng lực này.
Ngay sau khoảnh khắc hắn thu hồi tay đó, bên cạnh người người đột nhiên mở hai tròng mắt.
Thẩm Thanh Trác vừa tỉnh tới, liền thấy bên giường oa một cái tiểu hài nhi, đôi mắt đen nhánh mở to, thần sắc đờ đẫn mà nhìn chính mình.
Hắn thong thả mà chớp chớp lông mi, lúc này mới nhớ tới hoàn cảnh của mình hiện giờ.
“Xem ra điện hạ không có gì đáng ngại.” Hắn động nửa thân trên, “Nếu đã mất ngại, còn không từ trên giường ta đi xuống?”
Tiêu Thận ngẩn ra, sau khi lấy lại tinh thần lập tức nhảy xuống giường, không ngờ thân mình còn mềm như bông, lần nhảy dựng này thế nhưng trực tiếp thành quỳ rạp xuống cạnh giường.
Thẩm Thanh Trác lười biếng mà ngáp một cái, cười như không cười nói: “Hôm nay không cần học, điện hạ không cần hành đại lễ thế này đâu.”
Tiêu Thận đưa lưng về phía hắn, âm thầm cắn chặt răng.
Thẩm Thanh Trác cũng xuống giường, đẩy ra song cửa sổ, thuận miệng nói: “Trong lòng điện hạ nhất định rất kỳ quái, vì sao ta phạt ngươi, lại hướng ngươi vươn tay giúp đỡ?”
Tiêu Thận yên lặng đứng dậy, nhất thời không có hé răng.
“Tại đây trong cung, người thân bất do kỷ xa không phải chỉ có một mình điện hạ ngài.” Thẩm Thanh Trác thần sắc uể oải, làm như chưa tỉnh ngủ, “Chỉ cần điện hạ chịu phối hợp, ta sẽ không lại vô duyên vô cớ trừng phạt điện hạ.”
Thân thể này của nguyên chủ thật sự hư, tối hôm qua lăn lộn một hồi, hắn lúc này cả người đều không dễ chịu.
“Ta không hiểu.” Một lát sau, Tiêu Thận rốt cuộc mở miệng vàng, sốt một đêm tiếng nói mang chút khàn khàn.
Thẩm Thanh Trác nghiêng người, nhìn về phía đơn bạc tiểu thiếu niên: “Sau này ngươi sẽ hiểu.”
Mấy ngày tuyết rơi không dứt rốt cuộc dừng lại, tuyết tan, ánh nắng từ hướng Đông xuyên thấu qua song cửa sổ, tiến vào nội thất, khiến cho Thẩm Thanh Trác một bộ thanh bào, quanh thân bao bộc một tầng ấm .
truyenhdt.com
Hắn ngữ khí chắc chắn, mặt mày như họa bình tĩnh ôn hòa, khi rũ mắt nhìn phía Tiêu Thận, thế nhưng mạc danh hàm chứa một tia thương xót.
Giờ khắc này, tiểu sói con, bằng vào mẫn cảm bản năng ngửi được, người trước mắt tựa hồ có chỗ nào cùng trước đây không giống nhau.
Nhưng chỉ sợ, đây lại là một màn tra tấn mới bắt đầu.
***
Đồ ăn sáng là sai người đưa vào phòng ngủ dùng, Thẩm Thanh Trác cố ý dặn dò thiện phòng, đem cháo làm thanh đạm chút, để tiểu bệnh nhân dễ tiêu hóa.
Ngay từ đầu, Tiêu Thận tâm đề phòng mười phần, ngồi ở trước bàn không chịu động đũa, nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, ánh mắt đều nhanh chóng dính vào chén sứ.
Lãnh cung từ trước đến nay chỉ có cơm thừa canh cặn cùng bánh bao lạnh, đâu thể nào ăn nổi cháo nóng hầm hập?
“Như thế nào, sợ ta hạ độc trong cháo a?” Thẩm Thanh Trác liếc mắt một cái liền xem thấu suy nghĩ hắn, dứt khoát đem hai người cháo chén đổi lại, múc một muỗng cháo, thong thả ung dung mà nuốt đi xuống.
Lát sau, Tiêu Thận rốt cuộc cầm lấy muỗng.
Thẩm Thanh Trác trong lòng cười thầm, tâm đề phòng thật ra không ít. Nhưng sau đó nghĩ tới tao ngộ của đoàn tử ở lãnh cung mấy năm nay, cười không nổi.
Nguyên thư tác giả cũng không biết là nghĩ như thế nào, thế nhưng dùng sức mà tra tấn một cái tiểu hài tử. Này nếu đổi lại là hắn, mười năm như một ngày mà bị khinh nhục, phỏng chừng chỉ biết hắc hóa đến lợi hại hơn, mấy ngày liền có thể đe nhân tính ném đi.
Rốt cuộc vẫn còn bệnh, Tiêu Thận ăn uống rất kém, cái miệng nhỏ chỉ uống một chén cháo, liền buông xuống chén đũa, “Ta trở về.”
“Không nói tiếng cảm ơn?” Thẩm Thanh Trác cầm lấy khăn tay, ưu nhã văn nhã mà chà lau khóe môi, “Ta chiếu cố ngươi một suốt đêm, lại cho ngươi ăn đồ ăn sáng, ngươi có phải hay không nên nói một câu cảm ơn?”
Đoàn tử bỗng chốc mở to đôi mắt mơ hồ, đáy mắt hiện ra thần sắc không thể tin tưởng, làm như đang phản bác lên án hắn, người hại ta biến thành như vậy không phải cũng là ngươi sao?
“Ân là ân, thù là thù, mọi việc việc nào ra việc đó.” Thẩm Thanh Trác trên mặt không hề tỏ vẻ xấu hổ, “Có thù báo thù, có ân cũng muốn báo ân.”
Tiêu Thận nhíu nhíu mày, căn bản không thể lý giải lời hắn nói.
“Ta phạt ngươi, ngươi có thể ghi hận ta, nhưng ta chiếu cố ngươi một suốt đêm, xuất phát từ lễ phép, ngươi cũng hẳn là cùng ta nói một tiếng cảm ơn.” Thẩm Thanh Trác nhìn hắn, kiên nhẫn mà giải thích, “Hiểu chưa?”
Một lát sau, Tiêu Thận rũ xuống trường mà mật lông mi, ngữ khí tương đối đông cứng nói: “Cảm ơn.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy cũng.” Thẩm Thanh Trác tỏ vẻ vừa lòng, làm lơ đoàn tử không tình nguyện, lo lắng nói, “Hôm nay ngươi không cần lộn xộn, trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi dưỡng bệnh.”
Giọng nói rơi xuống, thần sắc trên mặt Tiêu Thận trên lại nhanh chóng cảnh giác lên.
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm công tử: Thiên tài quỷ biện gia, trời sinh thuần lang cao thủ.
Bình luận bình luận, xin cho mạn mạn nhìn đến đại gia nhiệt tình tiểu thủ thủ!
————————————