Chương 25-2: Dụng tâm dạy dỗ

Tác giả: Trương Dã Mạn Mạn

Editor: Ngự Thiên Phong

***

Liên tiếp mấy ngày, Thẩm Thanh Trác vội đến chân không chạm đất.

Lễ Bộ thượng thư Liêm Chung khoa khảo làm việc tư khiến rối kỉ cương một án, liên lụy cực rộng, hắn càng tra, càng bắt được nhiều điểm mờ ám.

Chế độ khoa cử là con đường tuyển chọn nhân tài quan trọng nhất của vương triều Đại Ung, bởi vì, so với chế độ tiến cử cùng với lấy tiền mua mũ quan mà nói, tương đối công bằng công chính.

Đồng thời, khoa cử cũng khiến cho giai cấp xã hội có thể lưu động, cái gọi là “Nhà nghèo ra quý tử”, là nói học sinh nhà nghèo thông qua khoa khảo vào triều làm quan, có cơ hội tiến vào hàng ngũ tham chính trị quốc.

Mà đối với người thống trị Đại Ung, sĩ tử đi lên từ khoa khảo tuyển chọn tân quý, cũng giúp cân bằng ngăn chặn quyền lực của nhóm thế tộc huân quý.

Nhưng được cái này thì mất cái kia, mặc dù là học sinh nhà nghèo thông qua khoa cử khảo thí, một khi tiến vào triều, nhiều nhất hai đến ba năm sẽ hình thành thế gia thế lực rắc rối khó gỡ mới, triều đình yêu cầu thông qua khoa cử không ngừng hấp thu người mới.

Bởi vậy, án gian lận thi Đình năm nay, Quang Hi Đế rất là bực bội, hạ chỉ Bắc Trấn Phủ Tư điều tra rõ ràng, người có liên quan đến vụ án đều bị Cẩm Y Vệ bắt vào Chiếu ngục, nghiêm hình thẩm vấn tra tấn, thề phải đem quan viên dám cả gan đem độc thủ duỗi đến khoa khảo một lưới bắt hết.

Liên tục ngao ba đêm dài, Thẩm Thanh Trác rốt cuộc chịu không nổi, đem công việc thấm vấn kế tiếp giao cho Ngụy Xương Bình, trước hồi Tễ Nguyệt Các nghỉ ngơi.

TruyenHD

Lúc hắn mới đến thế giới này, thân thẻ của nguyên chủ yếu đuối đến kỳ cục, trải qua mấy năm điều dưỡng, tuy rằng không đến mức động một chút liền cảm nhiễm phong hàn nằm liệt giường không dậy nổi, nhưng vẫn không khỏe mạnh bằng người bình thường.

Hắn ẩn ẩn phát hiện tựa hồ có chỗ nào đó không đúng, nhưng thái y đã nhiều lần kiểm tra, vẫn kết luận là thân kiều thể nhược, hắn liền tạm thời buông xuôi mặc kệ.

Đêm hè gió đêm phất qua, mang theo vài tia mát lạnh.

Thẩm Thanh Trác trên đường hồi cung, nghênh diện một tên tiểu thái giám, không nói hai lời, đôi tay nâng một phong thơ đưa tới trước mặt hắn.

Hắn tiếp nhận thư tín, sau khi mở ra quét hai mắt, trong lòng liền hiểu rõ.

Khoảng thời gian này, hắn bận bịu công vụ, đồng thời cũng đang kiên nhẫn chờ đợi thái tử điện hạ suy xét rõ ràng.

Phong thư này tới còn nhanh hơn trong tưởng tượng của hắn một ít.

Tiểu thái giám vội vàng rời đi, Thẩm Thanh Trác đem giấy viết thư từng chút xé nát, sau đó cất vào tay áo, thay đổi bước chân hướng một phương khác đi.

“Chủ tử.” Trong bóng đêm vang lên một âm thanh trầm thấp lạnh lẽo, một thân toàn hắc ám vệ, phảng phất như cùng bóng đêm hòa thành nhất thể.

Tiếng nói lãnh đạm của Thẩm Thanh Trác phiêu tán ở trong gió đêm, “Ta muốn đi gặp một người, ngươi xa xa đi theo là được.”

Ám vệ: “Vâng, chủ nhân.”

Không bao lâu, Thẩm Thanh Trác liền đi tới địa điểm thái tử điện hạ chỉ định.

Trong vườn hoang phế, Tiêu Dật Thần đang đứng ở hồ nước trước chờ hắn.

“Đêm nay trăng tối gió nhiều/Gϊếŧ người phóng hỏa là điều thuận thiên*.” Hắn xa xa cười nói, “Thái tử điện hạ lại chọn cái địa điểm này, rất hay .”

(*)“Nguyệt hắc sát nhân dạ, Phong cao phóng hỏa thiên” hay có convert ghi là “Nguyệt hắc phong cao dạ, gϊếŧ người phóng hỏa thiên”: có nghĩa là Đêm trăng mờ gϊếŧ người, ngày gió cao phóng hoả. Khi nói tới Nguyệt hắc phong cao, có ý chỉ thời điểm thích hợp làm việc xấu. Câu thơ trên do Editor chế, có phần thoát nghĩa.

Tiêu Dật Thần cười lạnh một tiếng: “Thanh Trác khi nào trở nên nhát như chuột vậy?”

Thẩm Thanh Trác chỉ cười không nói, đáy mắt hiện lên một tia sát ý lạnh băng.

Thái tử điện hạ nếu hẹn hắn tới chỗ này mật đàm, hẳn là gạt mọi người tới. Nguyệt hắc phong cao dạ, nơi này đúng là thích hợp để hắn gϊếŧ người.

Chỉ cần hắn gọi ám vệ ẩn trong bóng đêm ám vệ, tối nay liền có thể thần không biết quỷ không hay mà giải quyết rớt cái này lớn nhất phiền toái.

Nhưng ——

Đáng tiếc chính là, hắn tạm thời vẫn chưa thể làm như vậy.

“Nói đi, ngươi rốt cuộc tra được tin tức gì?” Tiêu Dật Thần chủ động đến gần hai bước, “Không cần giả thần giả quỷ.”

Thẩm Thanh Trác cũng không vòng quanh, vào thẳng vấn đề nói: “Năm đó Lệ tần nương nương rơi xuống nước một án, Thánh Thượng giao cho Cẩm Y Vệ điều tra, kỳ thật Cẩm Y Vệ ở hiện trường, đã tìm được một vật chứng.”

Tiêu Dật Thần nhíu mày: “Không có khả năng. Nếu có vật chứng, vì sao không có tiếp tục điều tra?”

Thẩm Thanh Trác cười hỏi ngược lại: “Đúng vậy, thái tử điện hạ ngài cảm thấy, đây là vì cái gì đây?”

“Chẳng lẽ……” Tiêu Dật Thần mày càng nhăn càng sâu, “Là vì bảo vệ Triệu quý phi?”

“Có đúng không.” Thẩm Thanh Trác từ trong tay áo móc ra một khối ngọc bội, “Điện hạ đoán trúng một nửa.”

Tiêu Dật Thần ánh mắt căng thẳng, giơ tay liền đem ngọc bội đoạt đi, “Đây là cái gì?”

Thẩm Thanh Trác: “Đây là vật chứng năm đó Cẩm Y Vệ nhặt được.”

Tiêu Dật Thần dưới ánh trăng qua lại đánh giá ngọc bội, “Ngọc bội này bình thường đến cực điểm, cái gì cũng nhìn không ra.”

“Điện hạ cẩn thận nhìn lại một lần.” Thẩm Thanh Trác nhắc nhở nói, “Hoa văn khắc trên ngọc bội này, điện hạ chẳng lẽ không quen thuộc sao?”

Tiêu Dật Thần nhìn nhìn, sắc mặt đột biến.

Theo thông lệ Đại Ung, trên vật dụng các cung, đều sẽ khắc ấn hoa văn tương ứng để đánh dấu, chỉ có trong cung của Hoàng Hậu có thể khắc long phượng văn, mà hoa văn trên khối ngọc bội này rõ ràng chính là long phượng trình tường.

“Không có khả năng……” Hắn siết chặt ngọc bội, bỗng nhiên tiến lên một bước, “Ngọc bội này ngươi rốt cuộc từ đâu mà có?”

Ám vệ ẩn ở nơi tối thân hình vừa động, kiếm lặng yên bên hông liền lặng yên không một tiếng động mà ra khỏi vỏ.

Hắn đưa lưng về phía Thẩm Thanh Trác thủ thế, kiếm lại vào vỏ.

“Thái tử điện hạ, đồ vật ta đã đưa đến, tin hay không tin, tra hay không tra, cùng với sau này rốt cuộc nên như thế nào tra, hoàn toàn dựa vào thái tử điện hạ ngài tự mình quyết đoán.” Thẩm Thanh Trác sắc mặt thản nhiên, ngữ khí bằng phẳng, “Lúc trước ta đã từng nói, bản án cũ này nếu tiếp tục điều tra, kết quả khả năng không như điện hạ kỳ vọng. Nhưng tối nay, là điện hạ hẹn ta tới đây.”

Tiêu Dật Thần âm thanh thở dốc tăng nhanh, ánh mắt hung ác nhìn hắn đổi thành âm trầm.

“Vi thần hiện giờ chưởng quản Bắc Trấn Phủ Tư, trên vai trách nhiệm rất nặng, không thể vì điện hạ phân ưu, mong điện hạ thông cảm.” Thẩm Thanh Trác lui về sau hai bước, chắp tay nói, “Tối nay, cứ coi như thần chưa từng xuất hiện.”

Dứt lời, nhẹ nhàng xoay người rời đi.

“Thẩm Thanh Trác!” Tiêu Dật Thần đột nhiên khẽ quát một tiếng, gọi lại hắn, rồi lại không có phần sau.

Thẩm Thanh Trác bước chân hơi đốn, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, Thanh Trác chưa bao giờ quên ba năm ở Đông Cung kia.”

Tiêu Dật Thần: “Đáng tiếc……”

“Thái tử điện hạ, Thanh Trác chỉ là một Bắc Trấn phủ sứ nho nhỏ, vì Thánh Thượng làm việc, kinh sợ, như đi trên băng mỏng.” Thẩm Thanh Trác làm như thở dài một hơi, “Địch nhân của ngài, trước sau đều không phải ta.”

TruyenHD.com

Ánh trăng như nước, Tiêu Dật Thần thần sắc phức tạp mà đứng tại chỗ, nhìn ngọc bội trong tay, ánh mắt đen tối không rõ.

Một phen trì hoãn, khi Thẩm Thanh Trác chân chính bước vào Tễ Nguyệt Các, đã qua giờ Tuất (19:00 tới 21:00).

Hắn thần sắc mệt mỏi mà đi vào nội điện, lại nhìn thấy một đạo hình bóng quen thuộc lập tức nay về phía hắn.

“Tiên sinh!” Tiêu Thận dừng lại bước chân, khó khăn lắm ngừng kịp trước mặt tiên sinh, “Ngươi rốt cuộc đã trở lại!”

Thẩm Thanh Trác vốn đã chuẩn bị tốt bị tiểu đồ đệ đâm ngã ra đằng sau, ai ngờ lại không như hắn mong muốn, ngược lại sinh ra vài phần mất mát, khẽ cười hỏi: “Chờ rất lâu sao?”

“Không lâu lắm.” Tiêu Thận lắc lắc đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt tiên sinh, bỗng nhăn mày, “Sắc mặt tiên sinh sắc sao lại tái nhợt như vậy?”

“Có sao?” Thẩm Thanh Trác theo bản năng giơ tay sờ sờ mặt, phủ nhận nói, “Tiên sinh chỉ là trắng, không phải tái nhợt.”

Tiêu Thận nửa tin nửa ngờ mà nhìn hắn, không khỏi lo lắng nói: “Tiên sinh đã bận rộn rất nhiều ngày sao?”

Bắc Trấn Phủ Tư đáng chết, làm hại tiên sinh ngày ngày vội đến chân không chạm đất, thời gian gặp hắn đại đại giảm bớt.

Đáng ăn mừng duy nhất chính là, hắn cũng bởi vì vậy mà có cơ hội đi làm một ít việc, một ít việc mà tiên sinh có khả năng không thích ……

“Trước đi vào rồi nói sau.” Thẩm Thanh Trác nâng nâng cằm, vừa đi vừa hỏi, “Đã dùng bữa tối chưa?”

“Bữa tối đã ăn.” Thiếu niên ngoan ngoãn mà đi theo sau hắn, “Tiên sinh khẳng định vẫn chưa có ăn đi? Ta có thể lại bồi tiên sinh ăn một bữa.”

“Được thôi.” Thẩm Thanh Trác cười một chút, “Ngươi đang trong tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều mấy bữa, lớn lên càng mau chút.”

Tiến đến sau điện lau rửa tay, các cung nhân ngay ngắn trật tự mà đem bữa tối bày lên.

Thẩm Thanh Trác càng bận rộn, ăn uống càng kém, ăn một lát liền không muốn ăn, dưới sự kiên nhẫn lừa gạt của tiểu đồ đệ, mới miễn cưỡng uống mấy ngụm canh.

“Tiên sinh nhất định không có hảo hảo ăn cơm.” Tiêu Thận ngữ khí hơi trầm xuống, hiếm khi dùng ngữ khí không dung cự tuyệt cường ngạnh nói, “Sau này ta có thời gian rảnh, liền sẽ tới bồi tiên sinh ăn cơm.”

Thẩm Thanh Trác có lệ nói: “Qua mấy ngày, không bận nữa thì sẽ ổn trở lại thôi.”

“Hừ!” Thiếu niên thở phì phì mà ôm cánh tay, môi mỏng theo thói quen mà bẹp bẹp, “Tiên sinh không nghe lời, không hảo hảo ăn cơm, cũng không hảo hảo nghỉ ngơi, Bắc Trấn phủ sứ là đồ bỏ, không cần làm nữa!”

Thẩm Thanh Trác thả lỏng mà tựa lưng vào ghế ngồi, trêu ghẹo nói: “Hảo đồ đệ, bằng không đổi lại cho ngươi làm tiên sinh của ta ”

Tiêu Thận giữa mày vừa động, rốt cuộc không dám nói tiếp.

Nghỉ tạm một lát, Tiêu Thận chủ động mở miệng nói: “Tiên sinh, ngươi tính khi nào dạy ta việc nam nữ?”

“Phốc ——” Thẩm Thanh Trác vốn đang bưng trà nóng khẽ nhập, nghe vậy thiếu chút nữa phun cả nước trà ra, “Khụ khụ…… Như thế nào như thế đột nhiên?”

“Không có, đã cách lần trước thật lâu a.” Tiêu Thận thần sắc vô tội, “Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, không bằng liền hôm nay đi!”

Thẩm Thanh Trác: “……”

Nói gì thì nói, hắn vẫn không thể không thực hiện nghĩa vụ của lão sư vỡ lòng.

Hắn trở lại phòng ngủ, đem tư liệu tương quan đã sớm chuẩn bị tốt ra, tiếp theo ngồi đối diện cùng tiểu đồ đệ.

Tiêu Thận ngoan ngoãn mà ngồi trên ghế, một đôi mắt to sáng ngời lập loè khát vọng tri thức, “Có thể bắt đầu rồi, tiên sinh!”

“Ân……” Thẩm Thanh Trác ấp ủ một chút, “Những việc này vốn dĩ không tới lượt tiên sinh dạy ngươi, nhưng nếu tiên sinh đã đáp ứng ngươi, liền sẽ làm hết sức.”

Chính hắn cũng chưa từng tiếp thu loại giáo dục này, thế nhưng giờ lại muốn căng da đầu dạy dỗ tiểu đồ đệ.

“Ân ân!” Tiêu Thận gật đầu như đảo tỏi.

Thẩm Thanh Trác tiếp tục nói: “Nam nữ hoan ái, nói văn nhã một chút, chính là hình dung nam nữ khuynh mộ cho nhau tình yêu say đắm.”

Hắn quyết định từ nông tới sâu, trước cùng tiểu đồ đệ trình bày tình yêu nam nữ tốt đẹp, sau khi đánh hạ được tình cảm cơ sở nhất định, lại tuần tự thâm nhập đến thân thể.

“Tiên sinh……” Thiếu niên đem cằm gác trên sách vở, con ngươi xinh đẹp phải trái lăn lộn, ấp a ấp úng nói, “Ta có điểm thắc mắc ……”

Thẩm Thanh Trác theo bản năng ngước mắt nhìn hắn, “Ngươi hỏi.”

Tiên sinh ngoài mặt thoạt nhìn trấn định tự nhiên, nhưng kỳ thật trong lòng không có tự tin gì, vạn nhất tiểu đồ đệ đừng hỏi đến lĩnh vực hắn không biết ……

Tiêu Thận thẳng lưng, ánh mắt sáng quắc mà nhìn hắn: “Tiên sinh, nhất định phải là nam nữ hoan ái sao?”

Thẩm Thanh Trác nhất thời không minh bạch: “Ân?”

Tiêu Thận nghiêm trang hỏi: “Nam hoan nam ái không được sao?”

Thẩm Thanh Trác đồng tử động đất: “?”

***

Lời Editor: Có điềm =)