Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư Sau

Chương 24-2: Hồn mộng không biết xuân đã qua

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tác giả: Trường Dã Mạn Mạn

Editor: Ngự Thiên Phong

***

Thái Hậu bỗng hỏi: “Thanh Trác năm nay bao lớn rồi?”

Thẩm Thanh Trác trong lòng lộp bộp, cung kính mà trả lời: “Hồi bẩm Thái Hậu nương nương, thần năm nay hai mươi hai.”

“Chớp mắt một cái, ngươi đã lớn như vậy rồi.” Thái Hậu tựa hồ rất là cảm khái, “Con trai gia đình bình thường qua tuổi nhược quán, sớm đã cưới vợ sinh con, mà bên cạnh ngươi một người để tâm sự nói chuyện riêng tư cũng không có. Thanh Trác, ngươi trong lòng có vừa ý cô nương nào không? Bất luận là tiểu thư thiên kim nhà ai, ai gia đều có thể làm chủ vì ngươi tứ hôn.”

Thẩm Thanh Trác bất động thanh sắc nói: “Tạ Thái Hậu nương nương nâng đỡ, chỉ là Thanh Trác trước mắt không có biện pháp, còn chưa có tinh lực suy xét nhi nữ tình trường.”

Hắn liền biết Thái Hậu không có lòng tốt, không cài được người vào bên cạnh tôn nhi, liền quay sang mình đánh chủ ý.

Thái Hậu ngưng một chút: “Chính là chuyện mà Hoàng Thượng gần đây giao cho ngươi?”

Thẩm Thanh Trác: “Có thể giúp Thánh Thượng phân ưu, là phúc khí của vi thần.”

“Đúng vậy.” Thái Hậu lần nữa bưng lên chén trà, “Hoàng Thượng tín nhiệm ngươi, tự nhiên là phúc khí của ngươi.”

Thẩm Thanh Trác không muốn ở lâu, đang định cáo từ, Thái Hậu lại gọi hắn.

“Thái tử điện hạ có hiếu tâm, tặng ai gia hai căn nhân sâm ngàn năm, ngươi lấy một cây đem về bồi bổ thân mình.” Dứt lời, Thái Hậu ý bảo đại cung nữ bên người .

Thẩm Thanh Trác: “Thái tử điện hạ hiếu kính Thái Hậu nương nương, vi thần không dám nhận.”

“Như thế nào, hiện giờ tặng phẩm của ai gia, ngươi cũng coi thường?” Thái Hậu ngữ khí không mặn không nhạt nói, “Cũng đúng, ngươi hiện giờ là người trước mặt Hoàng Thượng, đồ vật mà Hoàng Thượng có thể cho ngươi, sợ là còn tốt hơn.”

Thẩm Thanh Trác chắp tay: “Ân tình của Thái Hậu nương nương, Thanh Trác trước sau khắc vào tâm khảm, không dám quên.”

Thái Hậu không nói tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

“Thanh Trác cả gan nói một câu, một ngày làm thầy, cả đời làm cha.” Thẩm Thanh Trác nâng mắt, “Vi thần trước sau đều là đứng về phía Thái Hậu nương nương cùng Thất điện hạ.”

Thái Hậu đối với câu trả lời này miễn cưỡng vừa lòng, hắn mới lui ra ngoài.

Đặt một bước ra cửa điện, liền thấy thái tử điện hạ đang đưa lưng về phía hắn khoanh tay mà đứng.

Thẩm Thanh Trác: “Thái tử điện hạ thật có nhã hứng.”

“Nói xong rồi?” Tiêu Dật Thần xoay người, âm dương quái khí nói, “Trấn Vỗ đại nhân không chỉ được Thái Hậu quan tâm, còn là đại hồng nhân trước mặt phụ hoàng, cô thật sự rất bội phục a.”

Thẩm Thanh Trác khiêm tốn nói: “Đa tạ Thái tử điện hạ tán thưởng.”

Tiêu Dật Thần bị hắn nói cho một câu đổ tâm ngạnh, lại nói: “Sớm biết có hôm nay, lúc trước ta không nên đưa ngươi đi làm lão Thất hầu giảng.”

Người mà hắn cho rằng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, mấy năm nay lại bất tri bất giác hoàn toàn thoát ly khống chế, thậm chí còn đâm sau lưng hắn!

Mắt thấy thái tử điện hạ thần sắc càng thêm âm trầm, Thẩm Thanh Trác làm như không có việc gì mà lui về phía sau một bước, lúc này mới hỏi: “Thái tử điện hạ, nguyên nhân ngài chán ghét Thất điện hạ như thế, có đúng như lời đồn?”

Tiêu Dật Thần cảnh giác mà nhìn nhìn bốn phía, xác định phụ cận không ai, thấp giọng quát: “Ngươi đừng ở bên ngoài nói hươu nói vượn.”

“Ta có nói hươu nói vượn hay không, thái tử điện hạ trong lòng biết rõ ràng.” Thẩm Thanh Trác đạm đạm cười, “Bất quá, nếu thật là bởi vì nghe cái tin đồn kia, thái tử điện hạ hận nhiều năm như vậy, chỉ sợ là hận sai người rồi.”

Tiêu Dật Thần ngẩn ra: “Ngươi có ý gì?”

Thẩm Thanh Trác ngữ khí bình đạm trả lời: “Điện hạ cũng biết, hiện nay ta chưởng quản Bắc Trấn Phủ Tư, mấy ngày trước trong lúc vô ý nghe được một ít nghe đồn, nói là vụ án mỗ vị nương nương năm đó rơi xuống nước, kỳ thật có ẩn tình.”

Tiêu Dật Thần sắc mặt đột biến, vội vàng tiến lên một bước, bắt lấy cổ tay hắn, “Ngươi nói rõ ràng cho ta!”

“Nơi này khó giữ bí mật, nếu nhiều người biết, điện hạ xác định là muốn ta nói ở chỗ này sao?” Thẩm Thanh Trác hơi hơi nghiêng nghiêng đầu.

“Ngươi tốt nhất có chứng cứ rõ ràng.” Tiêu Dật Thần sắc mặt âm lãnh, “Nếu ngươi dám cả gan lừa ta——”

“Nếu là điện hạ muốn biết sự tình chân tướng, vi thần mới có thể nghĩ cách đi tìm chân tướng.” Thẩm Thanh Trác bình tĩnh mà cùng hắn đối diện, “Nhưng kết quả, khả năng không phải như điện hạ suy nghĩ, còn thỉnh điện hạ, suy xét rõ ràng.”

Tiêu Dật Thần nhìn chằm chằm hắn, trong giọng nói mang đầy ý cảnh cáo: “Thẩm Quân Nặc, ngươi tốt nhất không nên lừa bịp cô.”

“Quân Nặc” là Thẩm Thanh Trác tự, năm đó khi đầy hai mươi tuổi, vừa lúc U Bắc gặp Man tộc ở phương Bắc đánh bất ngờ, trưởng bối không cử người tới Thịnh Kinh, khi tiến hành lễ cập quan, hắn liền tự mình lấy tự.

Thẩm Thanh Trác hơi hơi mỉm cười: “Thái tử điện hạ anh minh thần võ, Quân Nặc không dám lừa bịp?”

Thái tử điện hạ sắc mặt âm trầm bất định, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng hắn, ý đồ từ trên gương mặt điệt lệ tuyệt sắc này tìm ra một tia sơ hở.

“Điện hạ, ngài làm đau ta.” Thẩm Thanh Trác rũ mi, nhẹ giọng nói.

Tiêu Dật Thần theo bản năng buông lỏng tay, lại chăm chú nhìn lên, phát hiện vừa rồi chỉ nắm chặt như vậy, cổ tay tuyết trắng kia thế nhưng bị hắn niết đỏ, vài đường ửng hồng dị thường thấy được rõ ràng.

“Thái tử điện hạ nghĩ kỹ rồi, lại đến tìm ta.” Thẩm Thanh Trác khom mình hành lễ, “Bắc Trấn Phủ Tư còn có công vụ, vi thần cáo lui trước.”

Tiêu Dật Thần đứng tại chỗ, ánh mắt đi theo thân ảnh thanh tuấn phong nhã rời đi, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại cánh tay bị hắn niết đỏ.

Thật kiều khí, hắn nghĩ thầm.

Đêm, trong Trường Nhạc Cung yên tĩnh như nước.

Ban ngày Thất hoàng tử nổi trận lôi đình, quăng ngã một đống đồ vật nhỏ, mặc dù sauđó có Thẩm công tử giải vây, nhưng bọn cung nữ thái giám vẫn nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng.

Vị tiểu chủ tử này của bọn họ, ngày thường hỉ nộ vô thường, mặt trầm xuống là có thể khiến bọn họ sợ tới mức run bần bật, chỉ có khi Thẩm công tử tới mới có thể vui vẻ ra mặt.

Như hiện tại, mới vừa nghỉ ngơi chưa đến mười lăm phút, nội điện lại truyền đến giọng Thất hoàng tử lạnh băng: “Trời nóng, đổi chăn mỏng một chút đi.”

Tiểu thái giám gác đêm vội vàng đi vào, tay chân lanh lẹ mà đổi chăn đệm cho Thất hoàng tử.

Tiêu Thận một lần nữa nằm lên giường, nhắm mắt lại mắt muốn đi vào giấc ngủ, kết quả trong đầu lại nghĩ đên chuyện mà hai ả cung nữ định làm với hắn.

Nhưng thực mau, trước mắt hắn liền hiện ra một đạo hình bóng quen thuộc.

Tiên sinh từ ác mộng tỉnh lại mỹ lệ mà yếu ớt, da như ngưng chi, như sương tái tuyết, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào một chút, liền sẽ mẫn cảm mà nổi lên hồng triều.

Đặc biệt là cánh tay tinh tế linh đinh kia, hắn từng đọc “Cổ tay trắng nõn ngưng sương tuyết” , câu thơ này, cảm thấy chính là dùng để hình dung tiên sinh.

Mà eo của tiên sinh, lại doanh doanh bất khả nắm chặt, cho dù xuyên qua tầng tầng lớp lớp xiêm y vẫn là tế như cành liễu, mỗi lần hắn ôm lấy, đều muốn mở ra xem, đo đạc một chút kích cỡ.

Còn có tóc của tiên sinh, cũng rất thơm……

Tiêu Thận bỗng chốc mở hai mắt, xốc lên cái chăn trên người.

Hắn ngực qua lại phập phồng, hô hấp phun ra hơi thở nóng rực, mãnh liệt khô nóng lấy tốc độ không thể đỡ thổi quét toàn thân, thậm chí còn có ảo giác như mình đang nằm trên bếp lò.

Hắn ý đồ phóng không đại não, điều chỉnh bình phục hô hấp, nhưng căn bản không làm nên chuyện gì, liệu nguyên chi hỏa nhanh chóng hội tụ tại một chỗ.

Thiếu niên mơ hồ cảm giác được đây là cái gì đó, nhưng tri thức về phương diện này quá mức bần cùng, khiến cho hắn tìm không thấy biện pháp giải quyết.

Hắn khó nhịn mà thở phì phò, dựa vào bản năng lật người, ghé vào trên giường không hề kết cấu mà cọ loạn.

Trước mắt lại lần nữa hiện ra khuôn mặt tiên sinh, hắn thở càng thêm nóng nảy, miệng không khỏi lẩm bẩm mà kêu: “Tiên sinh……”

Hỏa trong thân thể càng thiêu càng vượng, đột nhiên, thiếu niên đại não mơ mơ màng màng dường như bị một đạo tia chớp bổ trúng, bất chợt từ trên giường nhảy dựng lên.

Hắn ngồi quỳ trên đầu giường, tay chân luống cuống mà mở ra một cái hộp gỗ.

Hộp gỗ này ẩn giấu bảo bối hắn quý trọng nhất, bên trong là những vật mà tiên sinh tặng hắn và những thứ cả hai cùng sở hữu.

Tầng năm sâu nhất là mỗi một phong thư mà năm đó bị cấm túc, tiên sinh viết cho hắn, hướng lên trên là lễ vật tân niên tiên sinh đưa hắn đêm giao thừa, một cái túi thơm cởi sắc.

Lại hướng lên trên, là lần đầu tiên hắn trải qua sinh thần, tiên sinh tặng cho hắn một quyển sách, trên bìa có đề một câu thơ thanh tuấn tiêu sái: “Tài ta ắt có chỗ dùng/Thiên kim tiêu hết hãy còn vung ra*.”

(*) bản convert: “Trời sinh ta tài tất có dùng, thiên kim tan hết còn phục tới.”, câu trên do editor chế, có phần thoát nghĩa.

……

Mà tầng trên cùng, đúng là khăn tay ngày ấy hắn đòi tiên sinh.

Hắn nhặt khăn lên, cúi đầu ngửi một chút, bởi vì phong kín bảo tồn, lãnh hương nhiễm trên khăn còn chưa tan đi.

Hắn đóng hộp gỗ, nhéo khăn một lần nữa nằm trở về.

Mai hương ngào ngạt quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, hình ảnh trong đầu tựa hồ cũng trở nên càng thêm rõ ràng, thật giống như giờ phút này tiên sinh đang nằm bên cạnh hắn……

Thiếu niên một bàn tay gắt gao nắm chặt khăn, dùng sức mà che lại miệng mũi, mặc kệ chính mình thật sâu sa vào hương vị của tiên sinh……

Không biết qua bao lâu, hốt hoảng gian, hắn thấy tiên sinh eo liễu khoản bãi hướng hắn đã đi tới, vừa đi vừa cởi bỏ đai lưng bạch ngọc.

Đai lưng kia buông lỏng, áo gấm màu thiên thanh cũng trở nên tùng tùng tán tán, cánh tay thon dài giãn ra, áo ngoài liền cởi.

“Tiên sinh……” Hắn mơ mơ hồ hồ mà gọi, tiên sinh tựa hồ khẽ cười một tiếng, tiếp tục cởi bỏ trung y.

Hắn nỗ lực mà mở to hai mắt, nhưng thế nào cũng không thấy rõ bộ dáng tiên sinh sau khi cởi ra áo trong, gấp đến độ thiếu chút nữa khóc ra tới.

“Tiên sinh……” Thiếu niên nôn nóng mà đĩnh động vòng eo thon chắc, lại duỗi thân vươn đôi tay, gấp không chờ nổi muốn đem tiên sinh đặt lên trên người mình.

Nhưng giữa bọn hắn cách một tầng sa, vô luận hắn nỗ lực thế nào cũng bắt không được tiên sinh hắn, chỉ có thể nghe thấy giọng nói mềm nhẹ hơi khàn của tiên sinh: “Tiểu Thất, muốn thoải mái sao? Tiên sinh giúp ngươi ……”

“Tiên sinh a ——” một tiếng than nhẹ, hắn mở hai mắt.

Đại não vẫn lâm vào hư không, hắn theo bản năng duỗi tay, sờ đến một mảnh dính nhớp lạnh lẽo.

“Tiểu Thất, ngươi tỉnh sao?” Lúc này, bên tai bỗng nhiên vang lên một âm thanh rõ ràng chính xác kêu gọi.

Tiêu Thận ngẩn người, thân thể tựa bị điện giật cựa quậy hai cái, nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống.

Mạc danh chột dạ cùng nôn nóng hỗn tạp, khiến hắn giống ruồi bọ không đầu tại chỗ đảo quanh, cuối cùng lại bò lên giường, xốc chăn gắt gao bao lấy chính mình, chỉ lộ ra một đôi mắt đen như mực.

“Ta vào đây.” Thẩm Thanh Trác chào hỏi qua, liền đẩy cửa mà vào.

Hắn vừa vào cửa liền phát hiện, tiểu đồ đệ nằm trên giường đem chính mình chặt chẽ bọc thành một cái nhộng, không khỏi buồn bực nói: “Ngươi đang làm gì đấy?”

“Ta……” Tiêu Thận chột dạ đến ánh mắt bay loạn, nói không lựa lời nói, “Ta thấy có hơi lạnh!”

Thẩm Thanh Trác: “Ân?”

Đầy mặt đỏ bừng, một trán mồ hôi, đây là lạnh mà hắn nói?

***

Lời Editor: Cung chúc chư vị tân niên vui vẻ nha~
« Chương TrướcChương Tiếp »