Tác giả: Trường Dã Mạn Mạn
Editor: Ngự Thiên Phong
***
Đông Cung Thái Tử phủ.
Thái tử điện hạ ngồi ở chủ vị trên cao, Tào Nhân của Nội Các ngồi bên phải, Thái Tử thiếu phó Bùi Ngôn Hề ngồi bên trái.
Nội thị thái giám tiến vào thông báo: “Thái tử điện hạ, Vương Quý đã chờ ở ngoài cửa điện.”
Tiêu Dật Thần buông chung trà, “Cho hắn tiến vào.”
“Nô tài tham kiến thái tử điện hạ.” Không lâu sau, Vương Quý liền bước vào cửa điện, cung cung kính kính vài vị quý nhân trong điện hành lễ.
Tiêu Dật Thần: “Thẩm công tử gần đây đang làm những gì?”
Vương Quý trả lời: “Hồi bẩm điện hạ, công tử gần đây bị triệu đi Trường Thọ cung mấy lần, thời gian còn lại đều ở trong Tễ Nguyệt Các.”
“Trường Thọ cung?” Tiêu Dật Thần đôi mắt hơi liễm, “Đi mấy lần? Đi bao lâu?”
“Này……” Vương Quý vẻ mặt khó xử, suy tư cẩn thận rồi trả lời, “Nô tài cũng không nhớ rõ, ước chừng là ba đến bốn lần, mỗi lần đều là dùng cơm trưa hoặc cơm tối rồi mới quay lại Tễ Nguyệt Các.”
Tiêu Dật Thần nhíu mày, lại hỏi: “Trừ cái này ra, Thẩm công tử còn có điểm dị thường nào khác không?”
Vương Quý do dự một lát, trả lời: “Công tử gần đây đối Thất điện hạ, thái độ ôn hòa không ít.”
Tiêu Dật Thần sắc mặt hơi trầm xuống, ngữ khí lạnh băng nói: “Ngươi lui xuống trước đi, nếu Tam công tử có bất kỳ dị thường gì, cần phải kịp thời hướng cô hội báo.”
“Vâng, điện hạ.” Vương Quý vâng vâng dạ dạ mà lui xuống.
“Thái sư, thiếu phó, các ngươi đã nghe được.” Tiêu Dật Thần ánh mắt âm trầm, “Thẩm Thanh Trác nhiều lần kháng cự cô triệu kiến, rõ ràng là có Thái Hậu làm chỗ dựa, liền không đặt cô vào mắt.”
Bùi Ngôn Hề ôn hòa khuyên nhủ: “Điện hạ chớ có tức giận, sau lưng chuyện này, chỉ sợ còn có nguyên nhân khác.”
“Nguyên nhân khác?” Tiêu Dật Thần bất chợt dừng lại, “Chẳng lẽ…… Phụ hoàng đột nhiên hạ chỉ kêu lão Thất dọn ra lãnh cung, kỳ thật là ý của Thái Hậu?”
“Hơn phân nửa là ý của Thái Hậu.” Tào Nhân Vẫn luôn trầm mặc không nói mở miệng nói, “Hoàng Thượng thân thể ngày càng lụn bại, ngay giờ phút mấu chốt này, Thái Hậu đem Thất hoàng tử ra khỏi lãnh cung, thật đúng là lòng Tư Mã Chiêu.”
*: Anh Tư Mã Chiêu là Tư Mã Sư cũng là kẻ nhiều thủ đoạn. Sau khi nối nghiệp cha phụ chính nhà vua, thấy Ngụy Đế Tào Phương không vừa lòng mình, năm 254, đem phế đi rồi lập Tào Mao lên ngôi.Tiêu Dật Thần trong lòng trầm xuống: “Thái Hậu tính toán nâng đỡ lão Thất thượng vị?”
Tào Nhân vuốt vuốt chòm râu: “Thái Hậu cùng Hoàng Thượng tranh quyền chưa bao giờ ngừng, hiện giờ Hoàng Thượng bệnh không dậy nổi, Thái Hậu tự nhiên muốn nâng đỡ một hoàng tử nghe lời, mượn cơ hội trọng chưởng quyền to. Mà Thất hoàng tử trong lãnh cung, trước mắt là người thích hợp nhất.”
“Cô, mới là Thái Tử danh chính ngôn thuận của Đại Ung.” Tiêu Dật Thần không nhẹ không nặng mà chụp bàn, ánh mắt hung ác nham hiểm, “Một kẻ hèn Thất hoàng tử không được sủng ái, cô muốn bóp chết hắn, chẳng lẽ không phải dễ như trở bàn tay?”
“Cũng không phải.” Tào Nhân chậm rãi vẫy tay, “Điện hạ, mục đích chân chính của Thái Hậu cũng không ở chỗ Thất hoàng tử.”
“Thái sư lời này là ý gì?” Tiêu Dật Thần khó hiểu nói.
“Thái Hậu tâm tư, so điện hạ nghĩ càng thêm thâm trầm.” Tào Nhân phân tích nói, “Thái Hậu đem Thất hoàng tử vớt ra, bất quá là dựng lên cái bia ngắm bên ngoài. Mục tiêu chân thật của nàng, hẳn là.”
Tiêu Dật Thần ngẩn ra: “Hài tử trong bụng Nguyên phi?”
Bùi Ngôn Hề nói tiếp: “Thất hoàng tử đã qua tuổi mười lăm, từ nhỏ ở lãnh cung lớn lên, cùng Thái Hậu cũng không thân cận, trên người còn lưu một nửa huyết mạch Triệu thị, qua mấy năm khó tránh khỏi lại muốn tranh quyền, tự nhiên so ra kém nghe lời hơn trẻ mới sinh trong tã lót.”
Tiêu Dật Thần cười lạnh: “Vạn nhất Nguyên phi sinh ra công chúa thì sao?”
“Thế cũng không quan trọng, điện hạ.” Bùi Ngôn Hề ngữ khí bình đạm, dường như đang đàm luận thơ từ, “Cho dù Nguyên phi sinh ra một con li miêu, Thái Hậu nói đây là Thái Tử, thì đó là Thái Tử Đại Ung.”
“Này chẳng phải tương đương đem giang sơn Tiêu thị ta chắp tay nhường người?” Tiêu Dật Thần đột nhiên đứng dậy, “Cho dù không có cô, Đại Ung còn có sáu vị hoàng tử, triều thần tuyệt không khả năng đồng ý để một đứa trẻ còn trong tã lót đăng cơ xưng đế!”
“Có cái gì không có khả năng?” Tào Nhân đứng dậy, ra khỏi chỗ ngồi, “Điện hạ, ngươi cũng biết Hoàng Thượng cũng không phải là Thái Hậu thân sinh?”
Tiêu Dật Thần: “Này…… Nhưng thật ra chưa từng nghe qua.”
“Đại hoàng tử là người tàn phế, Tứ hoàng tử hiện giờ si ngốc, hoàng tử còn lại chỉ còn mấy cọc ngoài ý muốn, có gì hiếm lạ?” Tào Nhân sắc mặt đông lạnh, “Thái Hậu họ Thích, không phải họ Tiêu.”
Tiêu Dật Thần trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được.
“Thiên gia vô phụ tử, huống hồ Thái Hậu cùng Hoàng Thượng cũng không có quan hệ huyết thống.” Tào Nhân khoanh tay dạo bước, “Hiện giờ Hoàng Thượng bệnh triền miên, quyền lực không ở trong tay, Thích thị khí thế càng thêm kiêu ngạo. Một khi Hoàng Thượng băng hà, thích Thái Hậu ôm con trẻ đăng cơ, trắng trợn táo bạo cầm giữ triều chính, sau này giang sơn Tiêu thị, đích xác nên sửa thành họ Thích!”
Tiêu Dật Thần sắc mặt âm trầm bất định, không cam lòng nói: “Nếu ngày đó tới, Lục hoàng thúc nhất định sẽ không ngồi yên mà nhìn.”
“Đất phong của Tần Vương gia ở Sóc Đông, nước xa không cứu được lửa gần!” Tào Nhân vung tay áo, ngữ khí hận sắt không thành thép nói, “Huống chi, Tần Vương lấy danh nghĩa gì mang binh hồi kinh? Chớ quên trong tay Thái Hậu còn có Thẩm gia, đến lúc đó lệnh Trấn Bắc vương xuất binh chặn lại, lại cho hắn một cái tội danh mưu triều soán vị, Tần Vương sẽ cam nguyện mạo hiểm sao?”
“Trấn Bắc vương không nên nghe lệnh phụ hoàng sao?” Tiêu Dật Thần nôn nóng mà đi xuống đài cao, “Phụ hoàng còn giữ nhi tử bảo bối của hắn!”
Tào Nhân hừ lạnh nói: “Điện hạ, ngươi cho rằng Thái Hậu vì sao gần đây liên tiếp triệu kiến Thẩm tiểu công tử? Chẳng lẽ thật là vì một Thất hoàng tử không quan trọng?”
Giọng nói rơi xuống đất, trong điện lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Sau một lúc lâu, Tiêu Dật Thần ngữ khí sâm hàn nói: “Một khi đã như vậy, bất luận Nguyên phi sinh li miêu hay là lão thử, cô đều phải khiến nó biến thành tử thai.”
***
Cùng lúc, Thẩm Thanh Trác quỳ gối trước long sàng, cúi đầu nghe Quang Hi Đế dạy bảo.
“Trẫm đem lão Thất giao cho ngươi ba năm, không nghĩ, ngươi thật đúng là dạy ra cái khụ khụ khụ……” Quang Hi Đế nói nửa câu liền ho khan vài tiếng, “Dạy ra cái hoàng tử phế vật vô năng, nhát như chuột.”
Mấy tháng dài ốm đau tra tấn, khiến Quang Hi Đế nằm ở trên long sàng sắc mặt phát thanh, hốc mắt hãm sâu, gầy trơ cả xương , sớm đã không còn cường kiện uy nghiêm như lúc trước.
“Thanh Trác sợ hãi.” Thẩm Thanh Trác lập tức quỳ sát đất thỉnh tội, “Vi thần lực bất tòng tâm, vô phương dạy dỗ điện hạ, còn thỉnh Hoàng Thượng giáng tội.”
“Ngươi khụ khụ……” Quang Hi Đế khụ đến hít thở khôn thông, Nguyên phi hầu hạ bên cạnh vội vàng cúi người, nhẹ nhàng vỗ ngực Thánh Thượng.
Quang Hi Đế được thuận khí, nâng tay, “Đứng lên đi, trẫm không có ý trách tội ngươi.”
Thẩm Thanh Trác do dự một lát, chậm rãi thẳng lưng: “Tạ Hoàng Thượng khai ân.”
TruyenHDHôm nay Quang Hi Đế nhất thời hứng khởi, phá lệ chủ động triệu kiến Thất hoàng tử. Quang Hi Đế đánh giá tiểu nhi tử vốn nên cực kỳ xa lạ, thế nhưng ngoài ý muốn từ trên mặt hắn nhìn ra vài phần bóng dáng chính mình khi niên thiếu.
Có lẽ là máu mủ tình thâm, cũng có thể là người đang bệnh dễ dàng thương xuân bi thu, hắn nhịn không được âm thầm cảm thán, đây rốt cuộc cũng là huyết mạch của hắn, là Thất hoàng tử danh chính ngôn thuận của Đại Ung.
Hắn thuận miệng ra vài vấn đề đơn giản, kết quả lão Thất lắp bắp sau một lúc lâu, một câu cũng đáp không được, cuối cùng sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, sợ hãi rụt rè mà dập đầu thỉnh tội, sợ phụ hoàng giáng tội.
Cho dù Quang Hi Đế sớm có đoán trước, nhưng trong lòng vẫn là không khỏi thất vọng, mặt đầy mệt mỏi mà kêu lão Thất oanh đi, lại gọi Thẩm Thanh Trác tới.
“Người tuy dưỡng phế vật, nhưng thân thể thật ra dưỡng đến không tồi.” Quang Hi Đế mượn lực Nguyên phi động nửa thân trên, nằm dựa vào đầu giường, “Trẫm nhìn ra hắn rắn chắc thật sự, nghĩ khanh cũng phí chút tâm tư.”
“Thất điện hạ kế tục vài phần long chương phượng tư của Hoàng Thượng, lại không kén ăn, cho nên thân thể lớn lên hảo.” Thẩm Thanh Trác gãi đúng chỗ ngứa mà khen tặng, “Vi thần hổ thẹn, chỉ có tác dụng ở điểm này.”
Quang Hi Đế rũ mắt nhìn thanh niên quỳ gối giường trước, hoãn thanh nói: “Quá mấy ngày xuân sưu, ngươi và Thất điện hạ cùng theo đi.”
Dựa theo Đại Ung thường lệ, một năm hoàng thất sẽ triển khai hai lần săn bắn quy mô lớn, một lần xuân sưu, một lần thu tiển.
Năm nay xuân sưu bắt đầu từ ngày ba tháng ba, đúng lúc cày bừa vụ xuân kết thúc. Mặc dù Quang Hi Đế long thể bất an, vẫn không muốn vắng họp trận xuân săn này, chỉ vì tổ tiên Tiêu thị là trên lưng ngựa đánh hạ giang sơn, lịch đại hoàng đế tôn trọng cưỡi ngựa bắn cung vây săn, thậm chí đối xuân sưu có một loại mê tín kỳ quái.
Thẩm Thanh Trác theo tiếng: “Cẩn tuân Hoàng Thượng ý chỉ.”
Hắn vốn dĩ cho răng mình cần tìm hảo cớ đi xuân sưu, không nghĩ tới được đến lại chẳng phí công phu, chỉ là phía sau nhiều thêm đứa con chồng trước.
Bất quá không quan hệ, cũng không ảnh hưởng đại cục.
Quang Hi Đế lại nói vài câu, thực mau liền mệt mỏi, phất tay cho hắn trước lui xuống.
Thẩm Thanh Trác rời khỏi nội điện, ánh mắt lơ đãng liếc bụng của Nguyên phi.
Nguyên phi mang thai tháng tư có thừa, bụng hẳn là đã hiện, chỉ là nàng dáng người tinh tế thon thả, lại có cung phục rộng thùng thình che đậy, nhìn không quá rõ ràng.
Nhận thấy được hắn ánh mắt, Nguyên phi ngước mắt cùng hắn đối diện, phát hiện vị trí hắn ánh mắt hướng đến, đáy mắt đột nhiên hiện lên một tia cảnh giác.
Thẩm Thanh Trác đạm đạm cười, chậm rãi lui ra ngoài.
***
Đẩy ra cửa Tễ Nguyệt Các, tiếng vang “Phanh phanh phanh” thoáng chốc tạp tiến màng xương.
Thiếu niên một thân kính trang màu đen, đôi tay được băng vải quấn lấy để bảo hộ cánh tay và khớp xương, nắm tay hết sức chăm chú đánh bao cát.
Hắn thân hình nhanh nhẹn, ra quyền tốc độ cực nhanh, né tránh phản kích, lặn xuống phản kích, hai tay rắn chắc banh ra đường cong tràn ngập lực lượng, tốc độ cùng sức bật đều tương đối kinh người.
Thẩm Thanh Trác lười biếng mà nghiêng nghiêng dựa vào khung cửa, lẳng lặng thưởng thức một lát, “Bạch bạch” vỗ tay hai cái, “Rất đẹp.”
“Tiên sinh!” Tiêu Thận trước mắt sáng ngời, lập tức thu quyền, quay người hướng cửa chạy tới, “Ngươi đã trở lại!”
Thẩm Thanh Trác cảm thấy bản thân như đang nuôi một con, mỗi khi về đến nhà, cún con liền loạng choạng cái đuôi nhiệt tình chào đón.
Quả nhiên, nháy mắt tiếp theo thiếu niên liền bổ nhào vào người hắn, vững chắc ôm.
“Nặng chết.” Thẩm Thanh Trác bị hắn đâm cho run lên, biểu tình hơi ghét bỏ, “Một thân mồ hôi, liền phóng trên người ta.”
“Đây là mùi mồ hôi sao?” Tiêu Thận nhẹ nhàng nhe răng, nghiêm trang nói, “Đây là hương vị nam nhân.”
“Phốc ——” Thẩm Thanh Trác thiếu chút nữa cười phun, giơ tay đẩy thiếu niên đang hướng cổ mình cọ cọ, “Ngươi mới bao lớn nha, nam nhân cái gì ha ha……”
“Ta mặc kệ ta mặc kệ!” Tiểu sói con lại la lối khóc lóc, ẩm ướt dính mồ hôi cọ cổ tiên sinh, “Tiên sinh không được ghét bỏ ta!”
“Được được, không chê ngươi.” Thẩm Thanh Trác sợ hắn, đành nói sang chuyện khác, “Nghe nói ngươi hôm nay ở trước mặt phụ hoàng ngươi ra vẻ đáng thương?”
“Thiết……” Tiêu Thận dừng hành vi cọ loạn trên người tiên sinh lại, miệng phát ra một tiếng cười nhạt, “Như hắn mong muốn.”
“Ngươi nha, thiếu chút nữa giả vờ quá mức.” Thẩm Thanh Trác điểm điểm cái trán no đủcủathiếu niên, “Cũng may phụ hoàng ngươi tinh lực hữu hạn, vô tình miệt mài truy, ngược lại đánh bậy đánh bạ, đồng ý cho ngươi tham dự vây săn.”
“Vây săn?” Tiêu Thận giật mình, bỗng chốc thẳng vòng eo, đáy mắt hiện ra hưng phấn khó có thể che lấp, “Thật hay giả?”
“Thật sự.” Thẩm Thanh Trác nhìn hắn, ngữ khí nghiêm túc mà nhắc nhở, “Bất quá lần xuân sưu này, tiên sinh phải làm một sự kiện rất quan trọng, cho nên ngươi không cần xằng bậy.”
Tiêu Thận truy vấn nói: “Chuyện quan trọng gì?”
“Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau.” Thẩm Thanh Trác khẽ cười một tiếng, mắt hàm hài hước nói, “Tiểu Thất, ngươi muốn làm con hoàng tước kia sao?”
***
Tác giả có lời muốn nói: Thái Tử đảng: Chúng ta dự phán hành động Thái Hậu.
Thẩm Thanh Trác: Thực xin lỗi, ta dự phán các ngươi dự phán.
Tiểu sói con: Ta cần thiết mau chóng hướng tiên sinh chứng minh ta là nam nhân!
Mọi người đều có tương lai tươi sáng a~
————————————