Chương 13: Thình thịch một tiếng quỳ xuống

Tác giả: Trường Dã Mạn Mạn

Editor: Ngự Thiên Phong

***

Cho dù đã nghe được câu “Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn chân thành tha thiết tốt đẹp, Thẩm Thanh Trác sau khi trở lại Tễ Nguyệt Các, vẫn sinh bệnh nặng.

Thân thể này quá kém, nhịn không được ngày đông hai lần nhảy vào nước lăn lộn, liên tục sốt nhẹ không lùi, nửa đêm ho khan, khó có thể đi vào giấc ngủ.

Thái y phụng mệnh Thánh Thượng, mỗi ngày đúng giờ đi Tễ Nguyệt Các chẩn trị, tự mình chế thuốc, cẩn trọng không chút nào dám chậm trễ, nhưng bệnh tới như núi lở, bệnh rời như kéo tơ, chậm chạp mãi không thấy chuyển biến.

Thẩm công tử ý thức hôn mê mà nằm ở trên giường ấm dưỡng bệnh, dù vậy vẫn nhớ thương tiểu đồ đệ bị cấm túc, thường sai phái Tiểu Đức Tử lặng lẽ đi lãnh cung đưa chút chi phí ăn mặc.

Chờ hắn thân mình tốt lên đôi chút, lại cường chống tinh thần đứng dậy, dựa bàn chú giải thi từ ca phú, đưa sang lãnh cung để tiểu đồ đệ tự học, gϊếŧ thời gian.

Thầy trò hai người, một ở lãnh cung, một ở Tễ Nguyệt Các, thông qua thư từ cách không giao lưu, ngẫm lại cũng rất có vài phần văn nhân tao nhã.

Chỉ vất vả Tiểu Đức Tử, làm người qua bí mật truyền tin.

Gió thổi mây bay, trăng lên trời mọc, đảo mắt lại đến cuối năm.

Ngày Thẩm Thanh Trác từ trên giường đứng dậy ấy, khí trời sáng trong, trời xanh không mây, ánh nắng tươi đẹp xuyên thấu qua hồng tường đại ngói, quyến luyến mà leo lên khuôn mặt hắn.

Bệnh nặng mới khỏi, Thẩm công tử sắc mặt tái nhợt, thân hình càng thêm hao gầy, cho dù một kiện áo lông chồn xù xù bao phủ, vòng eo mảnh khảnh vẫn giống như gập liền sẽ đoạn.

“Công tử, hôm nay gió lớn, ngài vẫn nên ở trong điện tránh gió đi?” Tiểu Đức Tử đứng ở bên cạnh hắn, ánh mắt lo lắng mà khuyên nhủ.

Thẩm Thanh Trác nhắm mắt hưởng thụ không khí mới mẻ, sau một lúc lâu, mới thản nhiên trả lời: “Công tử nhà ngươi nếu lại không phơi nắng, trên đầu sẽ mọc cỏ”

Tiểu Đức Tử “Phụt” cười ra tiếng: “Công tử, ngài cũng sẽ nói đùa.”

Bọn thái giám cung nữ Tễ Nguyệt Các đang bận bận rộn rộn mà dọn dẹp lau bụi, treo lụa đỏ lên nhánh cây, khắp nơi treo lên kết như ý cát tường*, nhất phái hỉ khí dương dương.

*: một loại nút dây, giống như phần tua rua trang trí ngọc bội thường thấy trong phim cổ trang ấy

Thẩm Thanh Trác hiếu kỳ nói: “Trong cung gần đây có hỉ sự sao?”

“Ngày mai chính là trừ tịch, công tử.” Tiểu Đức Tử cười tủm tỉm mà trả lời, “Công tử vừa vặn đuổi kịp trừ tịch khỏi hẳn, đây là điềm lành. Năm sau thân thể ngài nhất định khỏe mạnh, vô bệnh vô tai!”

“Nhanh như vậy a……” Thẩm Thanh Trác một tay hợp lại áo lông chồn, vẻ mặt như suy tư gì.

***

Gia đình bá tánh bình thường sẽ chuẩn bị hàng tết từ năm ngoái, mà trong cung vào tháng chạp mới bắt đầu trù bị, hòa thượng trên dưới Quang Lộc Tự vội đến chân không chạm đất, cuối cùng đuổi kịp trước trừ tịch, đem hết thảy đặt mua thỏa đáng.

Ngày trừ tịch, Thẩm Thanh Trác ngủ đến mặt trời lên cao, mới lười nhác mà đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt xong, chán chết mà dựa vào giường ấm xem thư tịch.

Y theo tập tục Đại Ung triều, ngày trừ tịch, hoàng đế cần cùng phi tần hậu cung và chư vị hoàng tử dùng chung dạ tiệc đoàn viên, mà Quang Hi Đế thương tiếc nguyên chủ lẻ loi một mình, đặc biệt ân chuẩn nguyên chủ cùng chư vị hoàng tử dự tiệc.

“Hôm nay trừ tịch, điện hạ lại như cũ bị cấm túc.” Thẩm Thanh Trác vừa ra đến trước cửa, phân phó Tiểu Đức Tử, “Bữa tối làm phong phú chút, nhân lúc còn nóng đưa đến lãnh cung đi.”

Tiểu Đức Tử theo tiếng: “Nô tài minh bạch.”

Hoàng gia trừ tịch thiết yến ở Thừa Đức Điện, khi Quang Hi Đế bước vào cửa điện, phi tần cùng các hoàng tử theo thứ tự ngồi trên hai sườn sôi nổi đứng dậy hành lễ nghênh đón.

Quang Hi Đế người mặc long bào minh hoàng, hơi hơi nâng nâng tay: “Miễn lễ.”

Mọi người một lần nữa ngồi xuống, hắn chậm rãi tiến lên, hướng Hoàng Thái hậu ung dung ngồi ngay ngắn ở trên ghế phượng thỉnh an: “Mẫu hậu vạn phúc kim an.”

Thái Hậu nương nương mỉm cười: “Hoàng Thượng có tâm.”

Thẩm Thanh Trác quy củ ngồi ở vị trí của mình, an tĩnh mà thưởng thức cảnh tượng hoàng thái hậu cùng hoàng đế mẫu từ tử hiếu.

Trận gia yến hôm nay, cơ hồ gom đủ trong các vị quý nhân trọng hoàng cung. Chư vị ở đây đều nhận ra hắn, những cái tên hắn biết được lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, bởi vậy mỗi tiếng nói cử động đều không thể không cẩn thận.

Một lát sau, Thái Hậu ánh mắt ôn hòa quét khắp nơi một vòng, mở miệng hỏi: “Như thế nào không thấy Thận nhi?”

Lời vừa nói ra, mọi người trong điện sắc mặt khác nhau, chỉ có Thẩm Thanh Trác phảng phất như không nghe thấy, an tĩnh rũ mắt lắng nghe.

Năm rồi chưa bao giờ có người quan tâm đến sự tồn tại của vị Thất hoàng tử ở lãnh cung kia, mọi người đều không hẹn mà cùng đem vị này loại ra khỏi danh sách thảm dự hoàng gia yến, không nghĩ tới năm nay thế nhưng bị Thái Hậu moi ra tới.

Quang Hi Đế sắc mặt hơi trầm: “Lão Thất còn đang phải cấm túc.”

“Tết nhất, làm sao còn ở cấm túc?” Thái Hậu nương nương phượng mi nhíu lại, ngữ khí không ủng hộ nói, “Thận nhi tuổi nhỏ, mặc dù phạm sai lầm, cũng nên để hài tử đón năm mới mới đúng.”

“Mẫu hậu có điều không biết.” Lúc này, Thục phi hơi hơi nức nở nói, “Nguyên nhi từ năm trước sau khi rơi xuống nước, tỉnh thì tỉnh, người lại suốt ngày mơ màng hồ đồ, chỉ có thể nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, không biết ngày tháng nào mới có thể khỏi hẳn.”

Thẩm Thanh Trác trong lòng âm thầm phun tào, đại khái là kiếp sau đi.

Quang Hi Đế ngồi ngay ngắn bên phải Hoàng Hậu, ôn thanh an ủi nói: “Thục phi không cần quá mức lo lắng, thái y chắc chắn nghĩ ra biện pháp, chữa trị Tứ hoàng tử.”

Thẩm Thanh Trác bất động thanh sắc mà giương mắt, nhìn về hoàng hậu nương nương dáng vẻ đoan chính.

Căn cứ miêu tả nguyên thư, vị hoàng hậu nương nương Đại Ung triều này xuất thân nhà nghèo, không nơi nương tựa, bằng tính cách ôn lương kính cẩn nghe lời đạt được Thánh Thượng vinh sủng, được Quang Hi Đế sách phong làm Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ.

Nguyên nhân là bởi, Thái Hậu tiền triều thích lộng quyền, Quang Hi Đế đối với ngoại thích tham gia chính sự căm thù đến tận xương tuỷ, không muốn Hoàng Hậu mẫu tộc là dòng dõi quan lớn hiển hách, ý đồ chặt đứt căn nguyên quyền thần cùng hậu cung có cơ hội cấu kết.

Nhưng mà, vị hoàng hậu nương nương này thật sự hiền lương thục đức như nàng bày ra sao?

Tất nhiên là không.

TruyenHD

“Được rồi.” Quang Hi Đế ngữ khí giấu giếm vài phần không kiên nhẫn, “Ngày lành, không nên nhắc chuyện không vui.”

Thái tử điện hạ thấy thế, vội vàng nói sang chuyện khác: “Hoàng tổ mẫu, sáng sớm hôm nay, Đông Cung bay tới một con hỉ thước, ríu rít kêu đến thật dễ nghe. Ngài nói, đây có phải biểu thị trong cung năm sau có hỉ sự?”

“Ngươi đứa nhỏ này, luôn muốn tổ mẫu vui vẻ.” Thái Hậu từ ái cười nói, “Có hỉ sự gì, chẳng lẽ là Thái Tử muốn nạp thái tử phi?”

Một phen ngắt lời, không khí bữa tiệc một lần nữa nhẹ nhàng lên.

Gia yến kết thúc trước, chư vị hoàng tử theo thứ tự lớn nhỏ hướng Thái Hậu, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu hành lễ ba quỳ chín lạy, lĩnh vàng bạc túi tiền, cũng chính tục mừng tuổi của dân gian.

Thẩm Thanh Trác xen lẫn ở giữa, tự nhiên cũng lãnh một phần.

“Một hồi bệnh nặng, có vẻ gầy đi.” Thái Hậu ánh mắt yêu thương mà nhìn hắn, “Ai gia ban ngươi an thần hương, có chút tác dụng chứ?”

“Nhờ phúc của Thái Hậu nương nương, Thanh Trác gần đây ngủ rất khá.” Thẩm Thanh Trác cụp mi rũ mắt mà trả lời, “Chỉ là bệnh nặng mới khỏi, thân mình còn có chút chột dạ.”

“Trẫm thiếu chút nữa đã quên chuyện này.” Quang Hi Đế dựa vào ghế, thần sắc hơi luyến tiếc mà phất tay, “Hôm nay ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, dưỡng hảo thân thể, đỡ cho phụ huynh lo lắng.”

“Tuân mệnh.” Thẩm Thanh Trác lại lần nữa bái lễ, “Thanh Trác cáo lui trước.”

Hắn cung kính rời khỏi nội điện, một chốc xoay người kia, nhạy bén mà nhận thấy được có một đạo ánh mắt chặt chẽ chăm chú khó có thể bỏ qua dừng trên gương mặt mình.

Hắn hơi đảo mắt, đối diện một đôi mắt trong suốt sáng ngời.

Đúng là vị Tam hoàng tử kia, Tiêu Hoằng Diệu.

Nhưng mà hắn không dừng lại lâu, làm như không có việc gì mà thu hồi tầm mắt, chậm rãi rời đi Thừa Đức Điện.

***

Trở lại Tễ Nguyệt Các, Thẩm Thanh Trác không kịp nghỉ ngơi, vội vàng gọi Tiểu Đức Tử tới, dò hỏi tình hình Thất điện hạ hôm nay.

Tiểu Đức Tử đúng sự thật hồi bẩm: “Điện hạ hôm nay cảm xúc không cao, chỉ kêu nô tài đem bữa tối đặt lên bàn, liền đuổi nô tỳ ra.”

“Đuổi ra?” Thẩm Thanh Trác hơi hơi nhăn lại mày, “Ngươi hảo tâm cho hắn bữa tối, hắn còn đuổi ngươi đi?”

“Điện hạ bình thường không phải như vậy.” Tiểu Đức Tử vội vàng lại cấp Thất điện hạ nói lời hay, “Có lẽ là hôm nay không thoải mái, nô trải thấy, sắc mặt điện hạ trông không được tốt cho lắm.”

Thẩm Thanh Trác nhẹ “Sách” một tiếng, trong lòng đại khái đoán được tiểu đồ đệ lại đang nháo cái gì, liền đứng dậy thay kiện áo khoác tuyết, một mình đi lãnh cung.

Hôm nay trừ tịch, hắn cho bọn hạ nhân Tễ Nguyệt Các nghỉ, chỉ để lại Tiểu Đức Tử hầu hạ, giờ phút này không cần cố tình tránh những người khác.

Từ trừ tịch yến náo nhiệt lui ra, giờ lại đứng trước cửa lãnh cung âm trầm trầm, hai nơi so sánh, chỉ cảm thấy nơi này càng thêm quạnh quẽ.

Thẩm Thanh Trác không khỏi than nhẹ một hơi.

Tiểu đồ đệ của hắn, là tại tòa lạnh cung này, cung với mẫu phi điên điên khùng khùng qua mười một cái giao thừa.

“Kẽo kẹt” một tiếng, hắn chậm rãi đẩy ra cửa điện nặng nề.

Cùng lúc đó, Tiêu Thận dáng nằm ngửa trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm nóc nhà đen nhánh, vẫn không nhúc nhích giống như một cổ thi thể.

Trừ tịch, lại một đêm giao thừa.

Hắn chưa bao giờ mong chờ trừ tịch, cái ngày này đối với hắn mà nói chỉ đại biểu cho hắn lại tham sống sợ chết mà qua một tuổi.

“Tiểu đồ đệ?” Trong bóng đêm tĩnh mịch, bên tai bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm quen thuộc.

Tiêu Thận cả người chấn động, đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, kích động rất nhiều, thế nhưng “Thình thịch” một tiếng, mặt hướng cửa vững chắc mà quỳ gối trên mặt đất.

Thẩm Thanh Trác đứng ở cửa, sắc mặt có chút kinh ngạc.

Giây lát sau, hắn ngữ khí chần chờ nói: “Đồ đệ ngoan, ngươi đây là…… Đang hướng tiên sinh đòi tiền mừng tuổi sao?”

Tiêu Thận: “……”

***

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu sói con: Lạy trời lạy đất quỳ lão bà, thiên kinh địa nghĩa.

————————————

Lời Editor: Aizzz, sắp Tết nữa rồi các bác ạ!