Trì Ương dựa vào thân cây đang khẽ vuốt ve con thỏ, nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên mới thấy Bạch Sương quay lại.
“Hướng tới bộ lạc rái cá và đường tôi đi không cùng đường, cô theo tôi đi đi, đến bộ lạc đầu tiên thì cô ở lại, nếu đồng ý thì đứng lên đi theo tôi.” Bạch Sương gỡ lá cây rơi xuống trên đầu, tai anh rung rung.
“Được!” Trì Ương vội vã đứng dậy đi theo Bạch Sương.
“Con thỏ này đã chết rồi, cô muốn giữ lại làm thức ăn sao?" Bạch Sương khó hiểu chỉ vào con thỏ cô đang ôm.
Trì Ương lắc đầu, ôm chặt con thỏ hơn, “Nó giúp tôi, tôi không muốn nó giống những bộ xương dưới đáy cốc này.”
Bạch Sương lại sỉ vả lòng đồng cảm của mình, hai tay anh biến thành móng vuốt, đào một cái lỗ rồi vươn tay ra hiệu cho Trì Ương đưa con thỏ cho mình. Trì Ương vội vàng đưa con thỏ cho anh. Bạch Sương ném con thỏ vào cái hố mới đào, lấp đất lại rồi chôn nó.
“Đi thôi.”
Nói xong, anh quay người bỏ đi, Trì Ương cúi người trước nấm mồ nhỏ, vội vã chạy theo sau lưng Bạch Sương. Dù Bạch Sương không biến lại hình thú thì Trì Ương cũng không theo kịp tốc độ của anh, Bạch Sương cao một mét chín, chân dài, chỉ một bước của anh cũng đủ khiến Trì Ương chạy hai bước mới kịp.
Chỉ trong chốc lát, Trì Ương thở hổn hển vịn gốc cây, quá mệt. Bạch Sương cũng phát hiện cô không theo kịp nên dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô.
Cánh tay mảnh khảnh chống lên thân cây, tay còn lại đặt lên ngực, cúi xuống thở hổn hển. Lớp mồ hôi mỏng trên trán cô, chút bùn đất dính trên bàn chân trắng nõn, dường như đã bị trầy xước, cô yếu ớt đến thế sao?
Bạch Sương quay lại ngồi xổm trước mặt Trì Ương, “Leo lên đi.”
Anh ngồi đưa lưng về phía cô, ra hiệu cho cô nằm lên lưng mình. Trì Ương biết là anh muốn cõng mình nhưng cô đã gây rắc rối nhiều cho anh, rất ngại để anh cõng.
“Không sao, tự tôi đi được.”
“Với tốc độ của cô, ba ngày nữa cũng chưa tới được bộ lạc, đừng làm chậm trễ thời gian, lên đi.” Bạch Sương không khách sáo, cười nhạo Trì Ương.
Trì Ương không từ chối nữa, cô ngoan ngoãn leo lên lưng anh. Thân người của cô gái áp sát vào tấm lưng trần của giống đực, Bạch Sương sửng sốt trong giây lát. Mùi hương trên người Trì Ương xộc vào xoang mũi, thân hình mềm mại đến lạ thường khiến anh vô thức hành động nhẹ nhàng, sợ cô bị thương.
Anh cúi đầu nhìn đôi chân của cô, không có gì bất ngờ, những vết xước to nhỏ trên chân rất rõ ràng. Giống cái đều nhẹ như thế sao? Bạch Sương cảm thấy Trì Ương trên lưng anh còn không nặng bằng những con thú anh thường săn.
Trì Ương sợ ngã nên cẩn thận vịn lên vai Bạch Sương, nhìn đôi tai lông xù dựng thẳng trước mắt, cô cảm thấy nó rất đáng yêu. Những sợi lông mềm mại xung quanh vành tai được ánh mặt trời chiếu xuống, lộ ra vành tai hồng hồng bên trong, khi Bạch Sương cử động, nó khẽ lung lay, chắc sờ vào sẽ thích lắm đây.
Trì Ương muốn sờ, cô luôn thích những thứ lông xù nhưng cô sợ Bạch Sương ném mình ở lại nên đành cố nhịn hai bàn tay ngứa ngáy.